Giang Hành Mặc ...
Tâm tình của Giang tổng vào giờ phút này, sợ bên trong sự im lặng tuyệt đối này chính là lỗ đen không đáy, chỉ cần động một chút liền hoạt động, đem hết ngũ tạng máu thịt xương của anh mà hút vào
Dante im lặng, Hạ Sở cũng không ngoài ý muốn, dù gì cũng là nhân viên của Liên Tuyến, nghe được tin tức này sẽ khiếp sợ cũng không phải chuyện bất thường gì
Bất quá Hạ Sở rất quyết tâm, cô nói
"Mọi người đều biết tôi và anh ta ngoài hợp trong xa, cứ tiếp tục thế này, không bằng lấy đao cắt đứt, mỗi người đều giải thoát"
Không còn có những bạn học quen thuộc, cha mẹ lại không trở về, cô bắt đầu thấp thỏm
- Từ đầu đến cuối cô cho là đây không phải thế giới của cô, từ đầu đến cuối tất cả chỉ là giả tạo, từ đầu đến cuối không muốn chấp nhận cái cuộc sống không chân thực này
Bởi vì cô cảm thấy thế giới này không thuộc về mình
Nhưng bây giờ, cô đã thanh tỉnh, cũng có dũng khí để đối mặt
Bất kể là nguyên nhân là cái gì, bây giờ cô chính là cô năm mười tám tuổi, cô phải tiếp nhận
Như vậy chuyện cô muốn làm nhất chính là ly dị Giang Hành Mặc
Cô nhìn về phía Dante, từ trong thâm tâm mà nói
"Cậu nói đúng, đời người chính không ngừng buông xuống, buông quá khứ, mới có nắm cái hiện tại"
Giang tiên sinh cảm thấy chân rất đau, đại khái là bởi vì câu ngạn ngữ
"Lấy tảng đá đập chính chân mình" có hiệu lực quá nhanh
Anh làm như sao có thể giải thích với cô, anh không phải quá khứ của cô, anh chính là ở gần trước mắt cô, là hiện tại với cô
Hạ Sở chuyển đề tài
"Đúng rồi, cho tôi số điện thoại di động của cậu đi" Cô xin phương thức liên lạc, đỡ cho cô phải đi làm kẻ gian 'rình coi' phòng làm việc của bọn họ
Giang Hành Mặc đã sớm làm một sim mới, dĩ nhiên là không sợ bị lộ tẩy
Anh đọc một dãy số, Hạ Sở lưu lại trong điện thoại di động, bộ dáng cúi thấp đầu thật sự rất đáng yếu, gợi lên chút trí nhớ của Giang Hành Mặc
Cô hỏi cô còn nhớ chuyện của mười năm trước không, mười năm trước chẳng có chuyện gì khiến anh phải nhớ cả, nhưng ngược lại tám năm trước anh lại nhớ rất rõ ràng
Khi đó anh ở trong trường cùng sinh viên chưa tốt nghiệp khác làm một hạng mục, mấy người khác anh đều không nhớ rõ, duy chỉ có Hạ Sở khi đó, anh lại phi thường nhớ kỹ
Lúc ấy trên tay anh có mấy việc do trường học giao cho phải hoàn thành, cho nên thời gian rất gấp, thức đêm là chuyện thường
Mấy sinh viên chưa tốt nghiệp có thể thức tới mười giờ đêm là cũng không tệ rồi, nhưng chỉ một ngoại lệ, đó là Hạ Sở
Lúc rạng sáng hai giờ anh ngẩng đầu, luôn có thể nhìn thấy một nữ sinh đối diện nhìn chằm chằm máy tính, mười phần nghiêm túc, con mắt của cô rất lớn, phản chiếu những chữ code số lít nha lít nhít, giống như một người máy nhỏ đáng yêu
Người ta thường nói người máy luôn thường lạnh băng, không hề đáng yêu
Không, ở trong mắt Giang Hành Mặc, người máy rất đáng yêu, rất đáng yêu là đằng khác
Hạ Sở ấn xong số điện thoại, lại nói
"Tôi thêm WeChat của cậu"
Giang Hành Mặc hoàn hồn, giấu đi cảm xúc trong mắt Ừ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!