Chương 15: Em trai ??

Không cái gì cơ ?? Hạ Sở cho là anh không muốn đóng vai một người lớn tuổi, liền nói

"Cậu là một người đàn ông nha, còn có vẻ đẹp giá trị thế này"

Giang Hành Mặc không lên tiếng

Hạ Sở lại nói

"Được rồi được rồi, không cần biến thành một người lớn tuổi, chỉ cần trang điểm lại nhìn hơi thành thục là được"

Được thê tử mười tám tuổi dỗ mình, Giang tiên sinh thật sự không biết xấu hổ

Tám năm trước, lúc Giang Hành Mặc cùng cô làm một hạng mục đã cảm thấy não mạch của cô gái nhỏ này hoàn toàn khác với người thường, bây giờ lại có thể cảm nhận được sâu sắc rồi 

Anh còn có thể làm được gì nữa ??

Tự mình đào hố chính mình, chỉ có thể mặc kệ để cho cô tự an bài 

Hạ Sở nhận định anh là đang giận dỗi, rộng lượng an ủi

"Yên tâm, tôi sẽ mua cho cậu những bộ đồ mới tinh, đẹp trai còn trẻ trung a"

Lão Giang chính là không muốn điều này 

Thấy anh không nói, nhìn chằm chằm vào màn hình, Hạ Sở lại gần, ở trước mặt anh khoát tay một cái

"Có được hay không ??"

Giang Hành Mặc quay đầu, nhìn vào ánh mắt sáng của cô. Nhìn đôi mắt đã lâu không tràn đầy sức sống này, anh còn có thể từ chối sao 

Được Anh đáp một tiếng, giọng nói có chút thấp

Hạ Sở sợ run lên, cho đến khi đã về nhà, trong đầu cô chỉ còn quanh quẩn ánh mắt lúc nãy của Dante 

Anh rất ít biểu lộ cảm xúc, nhưng trong một chợp mắt kia, không hiểu sao Hạ Sở thấy trong mắt của anh có bi ai, được che giấu ở dưới đáy bởi sự kiêu ngạo và tôn nghiêm, để cho người ta không đành lòng vạch trần ra

Hạ Sở có chút lo lắng, anh là không muốn đi hay là cô là đang làm khó anh ??

Không muốn đi cũng được đi... Chuyện này nói đi nói lại cũng không tốt cho lắm

Hạ Sở cứ như vậy mà nằm ngủ, một giấc mơ lại khiến phía sau lưng cô có mồ hôi ẩm ướt 

Lại là nơi có ánh nắng sáng chói kia, lúc này cô rõ ràng ý thức được đây chính là sân trường

Một trường học rất lớn, mặt cỏ xanh biếc kèm theo kiến trúc màu nâu cổ điển, khi đi vào trong nháy mắt liền cảm giác được sự lâu đời, để cho người ta không thể không nổi lòng tôn kính

Trong lòng cô có chút bất an nhưng lại trần đầy hứng khởi, đi thẳng tắp trên còn đường nhỏ, mang theo tai nghe đạp xe đạp tạt qua những nhóm học sinh, trong lòng đều mang cảm giác tự hào 

Cô cuối cùng cũng đã đến được nơi này, như một ước mơ vậy, là một nơi tràn đầy kiến thức 

Cô có thể sẽ gặp anh 

Giống như bị vận mệnh chỉ dẫn, cho cô gặp anh 

Ánh mặt trời sáng rỡ, mặt cỏ xanh biếc, anh đứng ở đằng kia, rũ ánh mắt, mắt đen hẹp dài tựa như bên trong phảng phất chứa đựng toàn bộ thế giới, lại phảng phất đối với toàn bộ thế giới là sự lạnh nhạt

Nhịp tim cô đập nhanh, cô nghe được giọng nói của lòng mình Dante

Đồng hồ báo thức không kêu, Hạ Sở bỗng nhiên ngồi dậy

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!