Cơn chấn động kéo dài khoảng mười phút, tiếng thì thầm của khu rừng dưới nước mới dần biến mất.
Màn đêm yên bình ban đầu đã hoàn toàn bị phá vỡ, người dân hoảng loạn chạy ra khỏi nhà, chèo thuyền với hy vọng thoát ra được vùng nước thoáng hơn. Tiếng trẻ con khóc, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng mái chèo vỗ lên mặt nước và tiếng thuyền bè va vào nhau…
"Chắc chắn là động đất, có thể sẽ có sóng thần!"
Venice là một thành phố được xây dựng trên một đầm phá ven biển, nó không có tường thành, nước biển chính là bức tường thành của nó.
Có một vòng đê chắn sóng bên ngoài thành phố, để tránh tác động của sóng biển và thủy triều lên xuống đối với thành phố. Ở đó cũng có một ngọn hải đăng, lúc này ánh đèn đang nhấp nháy… Có người đang dùng gương phản quang để gửi tín hiệu.
"Nguy hiểm, tránh né, cảnh giác…" Johnson nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng phía xa, thì thầm đọc lại ý nghĩa của tín hiệu.
Gymir tò mò hỏi: "Em hiểu à?"
"Tín hiệu hàng hải của con người là thứ thông dụng."
"Kiến thức cần thiết để ngụy trang thành con tàu ma hù dọa con người?"
"… Và cả cờ hiệu."
Johnson không có cách nào thắp đèn tín hiệu trên con tàu ma, y chỉ có thể giật một mảnh vải mục nát để giả làm lá cờ. Nhưng việc đọc hiểu con thuyền bên kia hay ngọn hải đăng đằng xa đang nói gì cũng rất quan trọng, hù dọa con người cái quái gì chứ, y thường không làm những trò trẻ con như vậy!
"Em không thích hù dọa con người." Johnson không thể không đính chính, y nghiêm túc nói: "Thông thường con người nhìn thấy em khi họ đụng vào em trong một cơn bão, hoặc khi con tàu của họ gặp nạn, và họ sắp chết vì thiếu nước hoặc thức ăn."
Gymir xòe tay: "Nhưng xét về mặt kết quả thì không có gì khác biệt cả."
Johnson: "…"
"Người dân Venice có hiểu ý nghĩa của tín hiệu trên ngọn hải đăng không?" Gymir nhìn những con người vội vã chạy trốn bên cạnh thuyền, cùng với những chiếc đèn bão đung đưa trên tay họ.
"Không, họ chỉ đang sợ thôi, rất ít người ngẩng đầu lên nhìn ngọn hải đăng."
Nếu chịu nhìn, họ sẽ biết hiện tại mối nguy hiểm do cơn chấn động gây ra đã qua đi.
Kênh đào được vô số ngọn đèn bão soi sáng, đồng thời, vẻ mặt bồn chồn sợ hãi của con người cũng được soi sáng. Lúc họ mới rời khỏi cửa nhà, kênh đào không quá tắc nghẽn, nhưng chèo thuyền đi mãi, họ lại bị mắc kẹt trong đám đông thuyền. Lúc này, nếu ai đó đủ linh hoạt và nhanh nhẹn thì có thể nhảy qua nhảy lại giữa các con thuyền mà không lo bị rơi xuống nước.
Gymir đợi rất lâu mà vẫn không tìm được người như vậy. Hắn thở dài thất vọng, tạm thời không đợi được con kiến xuất sắc thứ hai rồi.
Johnson cảm thấy rằng nếu đây là một nhiệm vụ điều tra, vậy thì họ đã làm hỏng việc ngay từ đầu, ít nhất một nửa thành phố đã bị đánh động. Nghĩ đến đây, Johnson vô thức thốt ra.
"Vậy thì đã sao nào? Chẳng phải giáo phái bí mật đó đã biết chúng ta tới rồi sao?" Gymir ngạc nhiên hỏi.
Khu rừng chết chóc chấn động hẳn là điều mà học giả huyền bí học đã lường trước nhỉ! Tà thần mà, luôn gây ra hiện tượng lạ!
Johnson ngây ra, nhận ra rằng thực sự đúng là như vậy.
"A, tháp chuông kìa." Gymir chỉ về phía trước, nói.
Lạc đường trên kênh đào ở Venice có gì đáng sợ đâu? Cứ đi theo những chiếc thuyền khác, chen chen lấn lấn rồi cũng sẽ đến đích. Không muốn đi cũng không được ấy chứ.
Johnson bước lên chiếc thuyền gondola bên cạnh, nhanh chóng lên bờ. Hết cách, thuyền của họ đang ở giữa kênh đào, không thể vào gần bờ được.
Đường phố nối với một quảng trường nhỏ, tháp chuông không quá cao, nó là một công trình tiêu chuẩn cạnh nhà thờ. Nhà thờ rất cũ, không có cửa sổ vòm nhọn kiểu Gothic, hay mái vòm tròn kiểu Byzantine, nó giống một bức tường xám cũ kỹ hơn, nếu không có cây thánh giá là tiêu chí của nhà thờ, tòa nhà chìm trong màn đêm này sẽ không thu hút được sự chú ý của người khác.
Gymir chú ý tới vị trí ánh nhìn của Johnson.
"Đi xem tháp chuông trước."
Johnson không phản đối. Vì y "thấy được" cả hai tòa nhà đều không có ai, trống rỗng hoàn toàn, nên thứ tự trước sau không quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!