Quá trình biến dạng kết thúc nhanh chóng.
Một con quái vật gầy như que củi có bốn cánh tay, cái đầu dài và hẹp nằm phục trên thuyền. Nó có màng màu xám giữa các ngón tay, làn da trông như nham thạch màu xám đen, quần áo rách rưới treo trên người nó, âm thanh kỳ lạ vừa khàn vừa khó nghe phát ra từ cổ họng của nó, trộn lẫn với một vài từ ngữ của con người.
"Hải âu… giáo phái bí mật… bến cảng…" Con quái vật không còn tỉnh táo, chỉ lặp đi lặp lại những lời này.
Johnson nhìn thấy vài mẩu ký ức vụn vỡ "chảy" ra, trong đó có nhóm những kẻ lập dị mặc áo choàng xám, ăn mặc như kỵ sĩ mang áo giáp hạng nặng.
"Ông ta không thể giữ lại ký ức của con người." Johnson nhắm mắt lại.
Để một kẻ bị ô nhiễm lang thang trong thành phố của con người, hậu quả thế nào là có thể lường trước được.
Gymir tháo mặt nạ bạc của mình ra, người chèo thuyền kinh hãi cuộn tròn dưới ánh mắt chăm chú của hắn, cuối cùng biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng đá quái dị.
Nhìn từ phía trước chỉ có thể thấy được phần xương lưng gầy yếu nhô ra của người chèo thuyền, cũng như hai cánh tay đang ôm đầu. Hai cánh tay thừa ra còn lại rũ xuống hai bên cơ thể, trên đó mọc ra những chiếc gai xương khiến chúng trông như đôi cánh ác quỷ teo tóp, dù có một cảm giác kỳ dị tồn tại, nhưng cảm giác này càng làm sâu sắc thêm cái gọi là "sự chân thực", khiến con người lầm tưởng rằng đó là kiệt tác của một nhà điêu khắc bậc thầy nào đó.
"Chúng ta hãy cùng thử xem cơ chế phòng thủ của thành phố này nhạy đến mức nào."
Tượng đá xuất hiện trên nóc một tòa nhà ở phía xa, bề mặt đá thô ráp nhanh chóng hòa vào làm một với môi trường xung quanh, như thể nó đã có mặt ở đó từ lâu, trải qua hàng trăm năm phơi nắng phơi gió. Mặt trời chỉ vừa kịp quét qua bề mặt bức tượng, rồi chìm xuống dưới đường chân trời. Tượng đá đứng lặng lẽ trên mái nhà.
"Không có dao động năng lượng." Johnson khẳng định.
Gymir lại đeo mặt nạ lên: "Món đồ để nhìn trộm thế giới chân thực đó có lẽ chỉ sử dụng được vào ban ngày."
Sau đó, họ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng hướng sự chú ý về tháp chuông phía xa. Vừa rồi giáo phái bí mật đã nhìn trộm Johnson và Gymir ở đó.
"Nếu họ đủ thông minh, thì giờ này sẽ không còn ai trên tháp chuông." Johnson trầm ngâm.
Học giả huyền bí học thường đánh giá những gì mình gặp phải dựa trên "tình huống phản đòn".
Tuy Gymir và Johnson sử dụng hóa thân để thu bớt sức mạnh lại, nhưng về bản chất họ vẫn là tà thần, dù con người dùng phương pháp nào để nhìn lén tà thần, họ cũng sẽ phải trả giá đắt. Nếu giáo phái bí mật đó thực sự nghiên cứu về "huyền bí học", thì phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Không chạy, chẳng lẽ ngu ngốc ở đó chờ chết sao?
Mặc dù đây là một sự hiểu lầm, Johnson cũng không thể đi giải thích điều đó với con người. Giải thích rằng y đến đây không phải để phá hủy thành phố mà chỉ để vui chơi, cùng lắm là nghe opera và nếm thử thứ chất tạo mùi do con người pha chế. Thứ nhất, đối phương sẽ không tin, thứ hai, Johnson không kiên nhẫn như vậy. Suy cho cùng, chính giáo phái bí mật đó đã chủ động tìm đến cái chết, làm xáo trộn tâm trạng tốt đẹp của họ.
"Đây là tổ kiến. Chúng có đủ chỗ để ẩn náu." Gymir chậm rãi nói. Hắn trầm ngâm nhìn vào đôi mắt xanh nhạt của Johnson.
Nhân tiện, họ có thiếu thứ gì không nhỉ? Một thám tử có thể lẻn vào giáo phái kia để điều tra và xác định cái gọi là báu vật đó là thứ gì? Quả nhiên con kiến có ích luôn khiến người ta phải nhớ nhung.
"John đâu?"
"Chạy rồi." Johnson đáp.
Chạy rất nhanh, John gửi thư xin lỗi từ bưu điện của ga xe lửa, từ chối vụ ủy thác mà mà lẽ ra anh phải nhận ở Venice, đồng thời gửi kèm theo một tấm séc, đó có lẽ là tiền đặt cọc ủy thác mà thám tử nhận được từ trước.
John trả lại khoản tiền này, quay đầu mua ngay một tấm vé xe lửa. Anh không quan tâm đến chỗ ngồi tốt hay tệ, cũng không hỏi đích đến, anh chỉ muốn rời khỏi Venice và hai tà thần càng sớm càng tốt. Hết sức quyết đoán.
Tính ra bây giờ có lẽ John đã chạy xa hàng trăm cây số rồi.
Gymir im lặng một lúc rồi hỏi: "Venice còn có thám tử nào khác không?"
Sau khi thử cuộc sống nhàn nhã sai khiến kiến làm việc còn mình thì lo yêu đương trong khi chờ đợi kết quả, thần Biển vốn có bản tính lười biếng không thể không tìm kiếm giải pháp thay thế.
Johnson lắc đầu nói: "Có thì chắc chắn là có, nhưng nếu để dùng tạm, khó có thể tìm được thám tử có sức mạnh ý chí đủ cao."
Johnson không muốn thêm một hàng tượng ác quỷ đủ loại lên nóc các tòa nhà ở Venice. Tà thần để lại dấu ấn "đã ghé thăm nơi này" theo cách này nghe có vẻ khá hoang đường.
"Vậy thì chúng ta tự mình đi kiểm tra?" Gymir thử đề nghị, hắn nhận thấy Johnson đang do dự.
"Mặc dù tất cả lũ kiến đã chạy trốn, nhưng trên tháp chuông nhất định vẫn còn có manh mối." Gymir tiếp tục thuyết phục, hắn ghé sát tai Johnson, cố gắng động viên ý trung nhân của mình cùng bước vào một cuộc phiêu lưu lớn: "Tiểu thuyết trinh thám của con người đấy, em đã đọc nhiều rồi mà, có gì khó khăn đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!