Chương 48: Phần 4: Con Mắt Hoa Hồng Năm 1930, Venice

Venice, năm 1930.

Những mái nhà màu đỏ đẹp đẽ và ngay ngắn tỏa sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, cửa sổ kính của các tòa nhà gần mặt nước được tô thêm một màu đỏ tươi.

Tiếng chuông của tháp nhà thờ Thánh Mark vang vọng, một con hải âu trắng xám lướt qua bầu trời thành phố.

Nó thuần thục tránh những ngọn tháp Gothic cao chót vót và những cây thánh giá thanh mảnh, nhẹ như một chiếc thuyền gondola (loại thuyền mũi nhọn độc đáo của Venice) di chuyển trên kênh đào của thành phố, đôi cánh xòe rộng ra cắt xuyên qua làn gió, những đám mây trôi lờ lững là những gợn sóng mà nó khuấy lên.

Một cú rẽ sắp đưa nó lao ra khỏi bến cảng, tiến thẳng đến biển Adriatic ở phía xa…

Pằng.

Lông vũ bay tán loạn, nhuốm màu đỏ thẫm.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, xác con hải âu trôi nổi trên kênh đào.

Một người chèo thuyền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn quanh quất. Hai bên kênh đào không có người qua lại, cũng không có bóng dáng khả nghi nào đang mang súng, vả lại ông ta cũng không nghe thấy tiếng súng nào, dường như con hải âu kia chỉ bất thình lình gãy cánh rơi xuống.

Người chèo thuyền không ngần ngại quá lâu, ông ta vội chèo thuyền tới chỗ xác chim hải âu, vui vẻ đưa tay vớt nó lên. Đây là một bữa thịt đấy nhé. Bình thường, những tên cướp biển này thích cướp cá đang phơi khô của người dân, giật bánh mì trên tay bọn trẻ, có muốn cũng khó bắt được chúng, bởi chúng bay quá nhanh và quá cao. Hôm nay mang con hải âu này về nhà nấu lên, coi như là xả cơn giận cho mình.

Mái chèo ngừng khuấy nước, người chèo thuyền hơi nghiêng về phía trước. Lòng bàn tay thô ráp nắm lấy đôi cánh của con hải âu một cách chính xác, nhấc nó lên khỏi mặt nước.

"Ủa?" Trọng lượng trên tay không đúng. Quá nhẹ.

Sau đó người chèo thuyền nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị .

Con hải âu chỉ có một cái vỏ trống rỗng, như thể toàn bộ máu thịt đã nổ tung từ bên trong, xương cốt gãy vụn, miễn cưỡng dính lại với nhau bằng mớ lông vũ, trông như một cục rác bị nghiền nát.

Người chèo thuyền kêu lên một tiếng, kinh hoàng ném xác hải âu xuống nước.

Lúc này, ở phía xa xa vang lên tiếng kim loại va chạm kỳ lạ, ông ta vội vàng nhảy khỏi thuyền, bơi đến bậc thềm ven kênh của một ngôi nhà, dùng ván gỗ che giấu thân mình.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người mặc áo choàng xám xuất hiện. Họ đeo những chiếc mặt nạ sắt kỳ lạ, đeo găng tay hiệp sĩ bằng kim loại với những đốt ngón tay màu bạc cũng kỳ lạ không kém, trông hệt như quân thập tự chinh trong các bức tranh tường thời Trung cổ, chỉ trừ việc họ không có áo giáp kim loại.

Bọn người áo choàng xám nhanh chóng phong tỏa khu vực nhỏ này, chặn cứng hai ngã tư đường duy nhất trên đất liền. Sau đó, bọn họ tìm được một chiếc thuyền nhỏ không biết từ đâu (ở đây trước cửa nhà nào cũng có thuyền), chèo ra giữa kênh đào, vớt xác hải âu bằng kìm sắt thật dài, nhét vào bao tải, tiếp đó lấy ra một chiếc lưới lớn, thả nó xuống nước vớt một lúc.

Người chèo thuyền nằm giữa đống ván gỗ, ngó ra từ khe hở để nhìn lén.

Bọn người áo choàng xám cẩn thận nhặt nhạnh hết những sợi lông vũ vương vãi khắp nơi, kể cả máu thịt. Bao tải không tiện để đựng máu, bọn họ phải dùng hũ sành.

"…Vừa rồi có người nghe thấy tiếng động, có thể có một nhân chứng đang trốn ở gần đây."

Giọng nói của một tên áo choàng xám truyền rõ ràng vào tai người chèo thuyền, ông ta lập tức trở nên căng thẳng.

Người chèo thuyền biết những kẻ kỳ dị này. Họ là một giáo phái bí mật ở gần đó, dường như có hậu trường rất sâu xa nào đó, bởi vì ông ta từng chứng kiến ​​người hàng xóm của mình bị bọn họ bắt đi, đi báo cảnh sát thì chỉ nhận được một lý do nực cười là bỏ trốn vì nợ nần. Kể từ ngày đó, người chèo thuyền bèn trốn tránh những kẻ này, ông ta nghi ngờ giáo phái này thờ cúng ma quỷ.

Người chèo thuyền lo lắng nhìn tên áo choàng xám cầm đầu – một người đàn ông cao lớn với mặt nạ sắt được vẽ những ký tự màu đỏ kỳ lạ – nhảy lên chiếc thuyền gondola của mình.

Tên cầm đầu cúi xuống xem xét đồ đạc trên thuyền, sau đó phát ra một tiếng cười khinh thường từ trong cổ họng. "Đó là một con chuột hèn mọn, hãy tìm ra nó."

Người chèo thuyền giật thót, cố gắng thu mình vào trong. Âm thanh va chạm của kim loại vang lên trên đầu ông ta, lạch cạch lạch cạch, như thể chúng đang dẫm lên trái tim của ông.

bọn người áo choàng xám thô bạo hất tung vật che phủ trên những chiếc thuyền gần đó lên, dùng mái chèo khuấy nước, hoặc đập mạnh vào những kẽ hở giữa những cọc gỗ dưới các ngôi nhà.

Người chèo thuyền kinh hãi nhìn mái chèo càng lúc càng gần, vừa rồi suýt chút đã đập trúng người ông. Đang lúc ông ta chuẩn bị nín thở lặn xuống nước để trốn thoát thì đột nhiên có tiếng nói từ trên bờ truyền đến.

"Hoa hồng đang chảy máu."

"…Để mặc con chuột đó, đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!