Trong nhận thức của mọi người, thời gian trên xe lửa giống như bị một bàn tay vô hình bóp méo. Ngày đầu tiên trôi qua dài dằng dặc một cách kỳ lạ, thậm chí còn có án mạng, nhưng ngày thứ hai trôi qua nhanh đến mức nực cười, chỉ trong chớp mắt đã là buổi trưa.
Người phục vụ của toa ăn đưa thực đơn, theo lệ thường thì hôm nay là món Ý. Nguyên liệu tươi ngon, vừa được mang từ ga Milan của Ý đến.
Bá tước già đau đầu nên không đến, quản gia của ông ta đang yêu cầu đầu bếp nấu món súp kiểu Pháp. Quản gia hình như cả đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen.
"Tàu tốc hành Phương Đông không thoải mái như những quyển bút ký du lịch của các nhà văn." Một hành khách nhỏ giọng phàn nàn, ông ta gặp ác mộng cả đêm, rối tung lên đến mức sáng ngủ dậy không nhớ được nội dung gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Vài hành khách khác đồng ý, một số phản đối.
"Không, không, du lịch vào mùa hè khiến người ta thấy khó chịu hơn thì có."
"Chính vì vụ giết chủ ngân hàng mà tôi không ngủ ngon được. Tôi sợ có người lẻn vào khoang lúc nửa đêm… hoặc là mai phục ngoài hành lang phòng vệ sinh và bắn tôi."
"Ha ha ha, điều đó không thể xảy ra được! Anh chưa hề lừa dối một quý ông sang trọng, cũng không có khả năng vứt bỏ một cô gái trẻ đáng yêu, làm tan nát trái tim cô ấy. Kẻ thù của anh có nhiều khả năng thuê một tên côn đồ phục kích anh trong một con hẻm tối tăm hoặc một nhà kho ở bến tàu hôi hám hơn là tự mình làm điều đó. Dù thế nào đi nữa, giá vé Tàu tốc hành Phương Đông không phải là con số nhỏ!"
"Ồ, thưa phu nhân đáng kính. Nếu tôi mà có trí tuệ như bà thì tôi đã không phải lo lắng đến mức thức cả đêm đến tận rạng sáng mới phát hiện ra điều này!"
Bên cạnh đó, người đàn ông Ý luôn nịnh nọt quý phu nhân cũng không chịu thua kém, cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện. Họ hoàn toàn quên mất chuyện những đồng vàng và lời nguyền, thậm chí còn tưởng rằng đó là câu chuyện do tờ báo lá cải ở Anh bịa đặt ra.
"Đừng nói về những người Anh nữa… Có Chúa mới biết họ chán đến mức nào khi tin vào những điều như vậy." Người đàn ông Ý khoa trương vung tay: "Có quá nhiều câu chuyện như thế này ở Venice cách đây hàng trăm năm, những xác ướp từ Ai Cập, mặt dây chuyền của những tù nhân bị hành quyết, ồ, có lẽ còn có những chiến lợi phẩm do quân Thập tự chinh từ Viễn Đông mang về? Người ta nói trên đó có lời nguyền của tín đồ dị giáo!
Nhưng chúng chẳng có tác dụng gì, thưa phu nhân, có rất nhiều nhà thờ cổ ở Venice, Chúa đang theo dõi chúng ta."
Anh ta thuần thục kể về các nhà thờ khác nhau ở Venice, đồng thời chân thành mời quý phu nhân đến nhà hát opera để thưởng thức những vở kịch cổ điển.
Johnson nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
Gymir đang nhìn vào đĩa của mình mà ngẩn người.
Đó là món mì Ý nấu với rượu trắng và bơ, ăn kèm với sò ốc. Sợi mì có màu đen tuyền, nĩa ăn cũng bị nhuộm đen. Ngoài ra còn có những xúc tu mực chiên nằm rải rác trên bề mặt, độ lửa vừa phải đấy, trắng mềm và hơi cháy, dường như còn có thể cựa quậy.
John vừa bước vào toa ăn: "…"
Một tà thần đeo mặt nạ bạc, lặng im nhìn đĩa mì Ý nhuộm màu đen của con mực.
Hình ảnh này có tác động rất lớn. Thám tử ho dữ dội, anh rất muốn biết ai đã giới thiệu món này cho Gymir.
Gymir ngẩng đầu lên.
John tìm một chỗ trống, yêu cầu người phục vụ trong toa ăn đem món mì ống với sốt húng quế lên. Đối với cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh cố gắng hết sức để phớt lờ nó.
Đúng vậy, chỉ cần phớt lờ hai kẻ ngồi trên cái bàn đó như những hành khách khác trong toa hạng nhất, anh có thể dễ dàng tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, cùng với một món Ý chính tông sắp được đặt trước mặt.
Thế giới này vẫn giống như trước đây, chỉ cần chấp nhận một nhiệm vụ với khoản thù lao hậu hĩnh là có thể vui vẻ đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng ánh nắng mà Luân Đôn không có.
Cuộc sống thật dễ chịu và tươi đẹp.
John đưa ra kết luận trong sổ tay của mình, nếu muốn tránh tiếp xúc với sự kiện huyền bí, điều quan trọng là phải giả vờ như không nhìn thấy.
Anh cần phải luôn quan sát phản ứng của những người xung quanh, đừng cư xử như một thám tử tinh tường, luôn phát hiện ra những chi tiết mà người khác không thể để ý… Hãy dùng khóe mắt để quan sát, giữ nguyên nét mặt, còn nếu không được thì học hỏi bác sĩ Abel, bịa ra cách giải thích khoa học.
"Ha." Gymir khẽ cười. Hắn dễ dàng "nhìn thấy" những gì thám tử đang nguệch ngoạc trên sổ tay.
Con người luôn ngây thơ như vậy.
Trong thế giới chân thật xám xịt này, một viên ngọc trai thực sự nổi bật. Khi chưa tiếp xúc với tồn tại huyền bí, bề mặt viên ngọc như bị phủ một lớp bụi, có thể lẫn vào đá mà không thu hút sự chú ý của quyến thuộc của tà thần. Sau khi trải nghiệm tại thị trấn Đá Ngầm Đen, bụi bặm đã bị quét sạch, ánh sáng này sẽ tiếp tục hút sức mạnh huyền bí cho đến khi bị ô nhiễm và nuốt chửng.
Đây chính là nguyên nhân chính khiến tồn tại huyền bí không thể bị tiếp xúc. Ngay cả khi may mắn tránh được sự ô nhiễm sức mạnh của tà thần, "vận rủi" vẫn sẽ ập đến dồn dập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!