Ý thức của John trôi đi.
Vô số loại âm thanh kỳ lạ cứ quẩn quanh trong tai anh. Rắn độc rít lên, côn trùng gặm lá, ve sầu chật vật hút nhựa cây… Những âm thanh này được khuếch đại vô số lần, như thể chúng đang diễn ra bên trong cơ thể anh, cảm giác thật rùng rợn.
Sau đó, những âm thanh này càng lúc càng lớn. Hầu hết mọi người sẽ thức dậy vào lúc này, người đầy mồ hôi lạnh, co ro trong chăn và run rẩy vì sợ hãi.
John vẫn đang dần chìm xuống trong giấc mơ.
Những âm thanh khiến anh cảm thấy khó chịu tột độ đó chứa đầy ác ý không thể giải thích được, chúng điên cuồng lao tới, như thể muốn biến John thành một phần của chúng.
John đột nhiên cảm thấy một luồng ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra từ cơ thể mình, anh vô thức muốn chạm vào viên ngọc.
Phụp.
Một bong bóng khổng lồ bao bọc lấy anh.
Những tiếng thì thầm kỳ lạ đó, nghe như ma cà rồng phơi mình dưới nắng rồi ngay lập tức biến thành làn khói đen, gào thét và thoát khỏi cơ thể John.
Thế giới hỗn loạn và đen tối này cũng được chiếu sáng.
John nhìn thấy những kiến trúc cổ xưa. Có những thành phố, đền thờ và kim tự tháp.
Bong bóng bay nhanh đến mức John không có cơ hội nhìn lại chúng lần thứ hai, vả lại vị trí của chúng ở quá xa, chỉ là một bóng dáng mờ ảo.
Không biết đã trôi qua bao lâu, dường như chỉ vài giây, mà lại dài như hàng thế kỷ. Tiếng sóng biển vỗ tràn vào tai John. Anh thấy mình ngâm mình trong biển. Nước biển trong xanh tựa như một viên ngọc quý, trong vắt tuyệt đẹp.
Thế nhưng John lại cảm thấy sợ hãi, vì anh không nổi trên mặt biển. Từ tầm nhìn của mình, anh thấy mình dường như đang nằm dưới đáy biển, không thể cử động.
Không có rạn san hô, không có đàn cá, chỉ có làn nước trong xanh.
Trống rỗng, chẳng có bất cứ thứ gì.
Tiếng sóng biển vẫn tiếp tục. Chúng nghe có vẻ đều đặn và dễ chịu, nhưng khi đập vào tai, chúng còn đáng sợ hơn những lời thì thầm ác ý vừa rồi. Với sự trống rỗng hàng nghìn năm không hề thay đổi, chúng có thể dễ dàng hủy diệt tinh thần và ý thức của một người.
John đang cố gắng giữ tỉnh táo, lúc này, bong bóng màu xanh nhạt lại rung lên.
Một cái bóng dài và hẹp xông vào thế giới trống rỗng này.
Đó là một con tàu.
Một con tàu ba cột buồm Tây Ban Nha cổ xưa đang đi trên mặt biển, bóng của nó soi thẳng xuống đáy biển.
Con tàu này trông quen mắt vô cùng, John thề rằng đó chính là con tàu ma anh nhìn thấy trong sương mù dày đặc vào ngày tàu Gió Tây bị nạn.
Câu hỏi đặt ra là tại sao con thuyền buồm đen kỳ quái, nát bươm và đáng sợ kia, từ góc độ đáy biển nhìn lên lại trông có vẻ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn đến thế? Người nhìn không khỏi bị thu hút bởi nó, và còn vẽ những vòng cung trong lòng theo quỹ đạo luôn thay đổi của nó, ngắm nhìn nó khi chạy chán rồi sẽ tự động thu cánh buồm lại dưới ánh nắng gắt, thả mình trôi theo dòng nước.
Trôi rồi lại trôi… Đợi đã, con tàu đang vỡ vụn!
Con tàu đang thực sự vỡ tan ra, chỉ có điều tốc độ rất chậm chạp. Thân tàu như những cánh hoa nở rộ. Từng tấm ván được tháo xuống, mở ra nhưng không trôi đi. Cột buồm đổ xuống, boong thuyền cũng cong vẹo. Nó mất đi hình dạng lập thể hoàn chỉnh, trở thành một đống vật thể trôi nổi lộn xộn trên biển.
Sóng biển bỗng lớn hơn, như có người cố tình gây rối, sóng liên tục xô đẩy đống ván gỗ.
Vèo.
John kinh ngạc nhìn đống ván ngay lập tức phục hồi, ghép lại thành một chiếc thuyền buồm.
Thuyền buồm ba cột lắc lư, xoay tròn trên mặt biển như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vì không tìm thấy gì, cánh buồm một lần nữa thu lại, tiếp tục trôi theo dòng nước. Và chẳng bao lâu nó lại vỡ ra, trở thành một đống vật thể trôi nổi trên biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!