Tàu tốc hành Phương Đông dừng tại một ga nhỏ ở Thụy Sĩ.
John đứng ở cửa tàu, nhìn một chiếc quan tài đơn giản trên sân ga, trong đó có thi thể của thư ký chủ ngân hàng.
"Phụ nữ thật đáng sợ." Thanh tra Martin cảm thán.
John lặng lẽ hút thuốc, phớt lờ anh ta.
Trong mắt thanh tra Martin, thư ký là một kẻ xui xẻo, vì đã giúp Ball tìm người mua, dẫn đến cái chết của một người mua nào đó (được cho là người tình của cô Vanessa), từ đó mới rước họa vào thân. Đầu tiên Vanessa giết chủ ngân hàng, sau đó giết thư ký, giả vờ yếu đuối để mọi người không chú ý đến mình, cuối cùng là giả bệnh để lừa bác sĩ, nhưng thực chất cô ta đã nhảy ra khỏi xe lửa, tẩu thoát thành công trong lúc xe đang chạy chậm lại vì phải qua đường hầm.
Khi John nghe cách giải thích này, lông mày anh nhướn cao. Anh rút lại lời nói lúc trước, cái này cũng phi logic như ký ức của bác sĩ về thị trấn Đá Ngầm Đen. Nghe đi, họ đang mô tả một diễn viên opera giọng nữ cao đấy à?
Rõ ràng là siêu trộm xe lửa thì có!
Chỉ có siêu trộm trong tiểu thuyết phiêu lưu của Pháp mới có kỹ năng nhanh nhẹn, khả năng diễn xuất đỉnh cao, và trải nghiệm yêu hận tình thù phức tạp như thế.
Thậm chí có thể đưa ra giả thuyết rằng cô Vanessa, giọng nữ cao nổi tiếng của Luân Đôn, bị tổn thương vì tình rồi lâm trọng bệnh, cô ta đã tìm đến một tên siêu trộm để nhờ giúp đỡ, tên này đồng ý và sẵn sàng cải trang thành cô Vanessa. Kẻ này là nam, được biết đến với cái tên Arsène Lupin.
Nghĩ theo cách này, nghe có vẻ không quá vô lý. Rốt cuộc thì vụ án xảy ra ở nước Pháp.
John cắn điếu thuốc, thở dài.
"Tôi nhất định sẽ bắt được cô ta, băng cướp đang để mắt đến những đồng tiền vàng, nhất định sẽ tiếp tục truy lùng người phụ nữ đó." Thanh tra Martin tràn đầy tự tin, nói.
Anh ta quyết định rời tàu tại đây, tiếp tục điều tra vụ án, tìm kiếm thi thể chủ ngân hàng và cô Vanessa "đang mất tích".
John không ngăn cản, cuối cùng anh cũng hiểu được vị thanh tra này. Không phải não của anh ta có vấn đề, mà hình như là do không biết cách sử dụng não. Quên đi, dù sao sau này anh cũng sẽ không có quan hệ gì với Scotland Yard nữa.
John nhìn thanh tra Martin rời đi, anh ta còn bắt đi hai "nhân chứng" là nhân viên phục vụ tàu và bác sĩ Abel.
Hành khách toa hạng nhất sẽ không vui lòng trì hoãn chuyến đi của mình vì một sự cố xảy ra trong chuyến đi.
Cùng xuống xe ở đây còn có Trưởng tàu Sanger. Ông ta đột ngột ngã bệnh, được bác sĩ Abel chẩn đoán là bị đột quỵ nhẹ, điều trị kịp thời vẫn có thể lành bệnh. Tuy nhiên, có vẻ như Trưởng tàu chỉ có thể lựa chọn về hưu.
Về phần thương nhân xe hơi Mỹ bị thương ở cổ họng, ông ta đã chọn tiếp tục đi xe lửa đến Venice để điều trị vết thương nhẹ tuy không gây tử vong nhưng rất đau đớn của mình. Vì lý do bị hóc thức ăn nghe rất nực cười, thương nhân xe hơi xấu hổ đến mức chọn cách trốn trong khoang ngủ, không dám xuất hiện trong toa xã giao.
"Ông không đến Venice nữa sao?" John ôm bác sĩ Abel, chuẩn bị chào tạm biệt.
Với vẻ mặt cay đắng, bác sĩ thì thầm: "Tôi cảm thấy dưới bục sẽ có vô số người đang chờ vạch trần tôi."
Nếu như trước đây bác sĩ Abel có thể tự tin dùng kinh nghiệm cá nhân và kiến thức khoa học của mình để bác bỏ, thì bây giờ hết rồi.
Bỏ trốn vẫn hơn!
Gặp án mạng trên xe lửa nên chuyến đi bị hoãn lại, ông ta có thể gửi điện tín xin lỗi, nói rằng mình không thể thích nghi với hoàn cảnh, bị bệnh ở Thụy Sĩ nên chỉ có thể bỏ lỡ bài phát biểu này.
Ngoài việc vỗ vai, John không biết phải an ủi thế nào.
"Phải rồi, cô Vanessa…"
"Tôi biết, cô ấy đã qua đời." Thám tử khẽ thở dài.
Bác sĩ Abel kinh hãi. Ông ta đã ủ rũ suốt kể từ khi nghĩ đến bài phát biểu đó, nên đã không nói cho John biết tin. Làm sao John biết được?
"John… hai vị ấy đã nói với cậu à?"
"Không, tôi suy đoán thôi." John xoa xoa cái đầu vẫn còn đau, chậm rãi nói: "Cô ấy lờ đờ và hốc hác. Rõ ràng là cô ấy đã chịu một cú sốc rất nặng. Cô ấy trông như đang đi nghỉ để thư giãn, nhưng sức khỏe của cô ấy rất tệ, lại ở một mình mà không có bạn bè quen biết hay người thân thiết nào, điều này rất bất thường."
Vanessa có thể đã tiếp xúc với tiền vàng bị nguyền rủa ở Luân Đôn nhưng cô không sở hữu nó, đồng thời lời nguyền trên đồng tiền vàng lúc đó chưa quá mạnh, nên cô không chết ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!