Chương 42: (Vô Đề)

Các hành khách toa hạng nhất trên xe lửa được mời lên toa xã giao, rải rác trong ba phòng: salon dành cho nữ, phòng hút thuốc và thư viện.

"Tôi cá là ông Ball đã chết rồi." Người đàn ông Ý lớn tiếng nói.

Anh ta thấy Bá tước già đang hút xì gà, nói với vẻ mặt khoa trương: "Ở đây không có phụ nữ, tôi nghĩ Bá tước Léglise có thể trực tiếp nói cho chúng ta câu trả lời, vừa rồi quản gia của ngài quay lại nói chuyện, sắc mặt cực kỳ khó coi."

Bá tước già phớt lờ anh ta.

Quản gia tỏ vẻ bất an, nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, ngài đã chạm vào đồng tiền vàng đó…"

"Không có lời nguyền nào cả, chỉ là mấy tên hề mà thôi." Bá tước già cau mày nói.

Quản gia muốn nói rằng cái chết của Ball thật kỳ quái, nhưng ông ta biết chủ nhân của mình là người cứng đầu, sẽ khó thuyết phục nên đành phải đến gặp nhân viên phục vụ tàu để thương lượng về việc kiểm tra hành lý.

Bá tước già không đồng ý yêu cầu khám xét của người Anh, dù là thanh tra hay thám tử lên tiếng. Quản gia chỉ có thể bí mật ra hiệu cho người hầu kiểm tra hành lý sau lưng Bá tước. Người hầu đồng ý không chút do dự, vì anh ta cũng tìm thấy đồng tiền vàng trong túi của mình. Anh ta sợ xanh mặt, vội vàng đưa nó cho John Doe.

Thám tử tiện tay cầm một chiếc đĩa trống trên toa ăn, đón lấy đồng tiền vàng rồi đưa cho Gymir. Điều này khiến mọi người nhìn họ một cách kỳ lạ.

"Ồ, đây là một học giả huyền bí học rất am hiểu về lời nguyền." John nói bừa, bịa cho Gymir một thân phận không hề tồn tại.

Kết quả là ánh mắt của mọi người càng kỳ quặc hơn, bởi trong suy nghĩ của hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu học giả huyền bí học hoặc là kẻ lừa đảo hoặc là nhà khoa học quái dị, dù sao cũng không phải là một hình ảnh đàng hoàng, cần phải giữ khoảng cách.

Sau đó John thấy mình đang cầm một cái đĩa, thu thập từng đồng tiền vàng, trông hơi giống ăn xin. Mà lại còn dẫn tà thần đi ăn xin.

John: "…" Quá là vô lý.

Khi John đến thư viện, anh thấy bác sĩ Abel đang rụt rè ngồi đối diện Johnson, cứ như một con chim cút.

"Tôi tìm thấy khoảng mười đồng vàng." John đặt chiếc đĩa lên bàn.

Trưởng tàu Sanger nhìn những đồng vàng như thể nó là bệnh dịch hạch, da thịt trên mặt ông ta run rẩy như muốn ném John cùng với đống tiền vàng ra ngoài cửa sổ.

Những người khác trong thư viện cũng không khá hơn là mấy, nữ giới thì trốn sang salon bên cạnh, còn cánh mày râu ở phòng hút thuốc. Thương nhân xe hơi Mỹ muốn nghe tình hình cụ thể, nhưng bị nhân viên phục vụ tàu thuyết phục rời đi.

"Chuyện lời nguyền vẫn quá buồn cười, tôi nghĩ chúng ta nên tìm ra kẻ sát nhân càng sớm càng tốt…"

Ánh mắt Sanger lóe lên, theo ý của ông ta, nếu chuyện này không thể đè xuống được, ông ta sẽ tìm đại một người làm hung thủ. Tốt nhất là do hận thù cá nhân và không liên quan gì đến Tàu tốc hành Phương Đông, lời nguyền càng không thể tồn tại được, nếu không, sau khi vụ án giết người này được công bố sẽ ảnh hưởng đến việc bán vé xe lửa quốc tế của công ty.

"Ngài thanh tra của chúng ta đâu?" John hỏi.

Anh đoán rằng thanh tra Martin cũng sẽ tỉnh rồi, nhưng sao lại không thấy bóng dáng anh ta ở đây?

"Ồ, chắc cậu ấy mệt quá, sốt rồi còn nói nhảm nên tôi đã tiêm cho một mũi." Bác sĩ Abel nói khô khan. Ông ta biết rất rõ tình trạng của thanh tra Martin là thế nào, dù sao triệu chứng cũng nhẹ hơn nhiều so với các thủy thủ tàu Gió Tây trước đó, có lẽ ngày mai anh ta sẽ khỏe lại.

Sau đó John phớt lờ sắc mặt đen thui của Trưởng tàu, nhanh chóng kể lại những manh mối tìm thấy trên thi thể chủ ngân hàng Ball.

"Đây đều là những suy đoán vớ vẩn!" Sanger không khỏi hét lên. Trên thực tế, ông ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa thám tử và Gymir trong toa hạng nhất.

Sanger bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Johnson. Như rơi vào hố băng giữa mùa đông chết chóc, ông ta cảm thấy cơ thể mất kiểm soát, sợ hãi ngã xuống, hồi lâu không thể hồi phục, hệt như một con rối uể oải.

Bác sĩ Abel nhìn Trưởng tàu đầy cảm thông.

"Tonatiuh."

Johnson nhíu mày thật sâu, quả đúng là một vị thần cổ xưa rất phiền toái. Thảo nào mà Gymir xóa bỏ hơi thở của y không chút do dự, dù để cho những đồng tiền vàng lang thang khắp nơi, cũng phải cắt đứt liên hệ mà Johnson để lại trên chúng.

"Nói thế này đi, nếu thần cổ xưa mà ta cảm thấy sắp thức dậy ở thị trấn Đá Ngầm Đen không phải Gymir, mà là Tonatiuh… thì ta đã bỏ chạy ngay." Johnson nói với vẻ vô cảm: "Cho nên nơi ẩn náu mà mục sư Cornell nên chọn thực sự không phải là thị trấn Đá Ngầm Đen ở Iceland, mà là châu Mỹ."

John ho khan, lúng túng nhìn sang Gymir.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!