Johnson buông nĩa xuống.
Tình hình hiện tại không cho phép y tiếp tục dùng bữa.
Những ánh mắt nóng bỏng tập trung vào y sẽ sớm gây ra những tác động tiêu cực đáng tiếc.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi chóng mặt quá." Cô Vanessa là người đầu tiên tỏ ra sợ hãi, cơ thể cô co giật không thể kiểm soát. Cô muốn nhặt lọ muối ngửi, nhưng ngón tay lại chẳng có sức lực.
Bác sĩ Abel vội vàng đến đỡ cô, phát hiện dường như cô đang lên cơn bệnh gì đó. "Trời ơi, cô đây bị động kinh sao?"
Toa tàu suýt chút nữa lại trở nên hỗn loạn, lúc này thì Trưởng tàu cuối cùng cũng đến nơi.
Trưởng tàu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nói được nhiều thứ tiếng, có nụ cười hiền lành, thân thiện và ăn mặc cũng rất bảnh bao. Ông ta không cần phải bận rộn với những công việc thông thường trên xe lửa, chỉ có trách nhiệm ra lệnh cho các đầu bếp và trưởng ca.
Trưởng tàu liếc thanh tra Martin một cái. Ông ta rất không hài lòng, trong mắt ông ta, vị thanh tra đến từ Scotland Yard này là kẻ phá hoại. Anh ta đã quấy rối hành khách toa hạng nhất trên chiếc xe lửa sang trọng này mà không có bằng chứng, còn xác định một chủ ngân hàng Thụy Sĩ có liên hệ với bọn cướp. Ha, đám người Anh, ngoài đạo đức giả ra thì chỉ có thô lỗ.
"Thưa quý vị, tôi là Trưởng tàu Sanger…"
Trưởng tàu tuôn ra thứ tiếng Pháp trôi chảy và hay ho, khiến những hành khách không hiểu tiếng Pháp phải cau mày.
Nhưng cũng đành chịu, đây là đoàn tàu cao cấp của Pháp, còn xe lửa lại đang ở trên nước Pháp. Điều quan trọng nhất là các quý tộc châu Âu về cơ bản đều hiểu tiếng Pháp. Đây là điều họ đã học được từ khi còn nhỏ. Các hành khách toa hạng nhất chắc cũng sẽ hiểu… ngoại trừ doanh nhân người Mỹ bị thương ở cổ họng kia, ông ta chỉ có thể trợn mắt.
"Không, thưa ông Trưởng tàu, những đồng vàng này xuất hiện một cách khó hiểu trong đồ đạc của chúng tôi, điều này xúc phạm đến danh tiếng của chúng tôi." Quý phu nhân giận dữ ngắt lời Trưởng tàu.
Sanger đau đầu.
Người đàn ông Ý bên cạnh đột nhiên đứng dậy chỉ vào bàn của Johnson và hỏi: "Ông nghĩ bên đó có bao nhiêu người? Chỉ có một người thôi phải không?"
"Sao?" Sanger vô thức muốn nói, đây không phải là một cái bàn trống sao?
Lúc này, nhân viên phục vụ tàu phụ trách toa hạng nhất đột nhiên nói: "Đây là ngài Johnson và ngài Gymir ở khoang số 7 và khoang số 8."
Khi hai cái tên vừa được xướng lên, Sanger chợt nhìn thấy hai hành khách.
Ông ta nhắm mắt làm ngơ trước chiếc mặt nạ của Gymir và vẻ ngoài nổi bật của Johnson, nhưng lại nhìn người đàn ông Ý một cách kỳ lạ: "Thưa ngài, ngài mệt quá phải không?"
Người đàn ông Ý giận đỏ bừng mặt, đứng dậy định tìm người làm chứng về "thị lực" của mình.
Lúc này, Gymir như trượt tay, gõ chiếc thìa xuống mép chén canh.
Dường như có những gợn sóng vô hình gợn lên trong không khí.
John đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cảm thấy một cơn gió lạ thổi qua mình. Gió có vẻ như mang màu xám.
Mọi người ngơ ngác đứng đó, mặt mày đờ đẫn.
Thanh tra Martin giống như một người đang cực kỳ buồn ngủ, chuyển đổi qua lại giữa trạng thái xuất thần và tỉnh táo, như đang cố gắng hết sức để giữ lại ý thức.
John rất thông cảm, nên anh quyết định lặng lẽ bước tới, tặng cho thanh tra Martin một cú đấm vào sau đầu.
Thanh tra ngã xuống đất.
Khi John nhìn lên lần nữa, anh thấy Johnson đã cầm những đồng tiền vàng lên kiểm tra.
Lúc này, bầu không khí trong xe rất kỳ lạ. Mọi người vẫn giữ nguyên động tác, vẻ mặt đờ đẫn và im lặng, như thể đã biến thành con rối.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi chói tai, tiếng bánh xe bị trục quay kéo đi và chà xát trên đường ray… John nhận thấy cơ thể ớn lạnh không thể giải thích được. Anh cảm thấy tiếng còi tàu nghe như tiếng hét thảm thiết của con người trước khi chết, tiếng ầm ầm cũng rất giống với âm thanh nền ở thị trấn Đá Ngầm Đen trong cơn ác mộng nước biển màu máu.
Có vẻ như có rất nhiều người đang la hét nhưng lại không giống tiếng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!