Chương 4: (Vô Đề)

John là một thám tử tư, đến từ Luân Đôn.

Có quá nhiều thám tử ở Luân Đôn, đặc biệt là trong mười năm trở lại đây.

Chỉ cần là một thám tử nước Anh chính hiệu, ai cũng mong có thể thuê được một căn nhà cho riêng mình ở Luân Đôn, miệng ngậm tẩu thuốc và tiếp đón những vị khách đến tìm trước lò sưởi ấm áp.

Nhưng trên thực tế, tất cả đều phải chạy loanh quanh trên đường phố, ngõ hẻm trong thời tiết mưa gió của Luân Đôn, cạnh tranh với đồng nghiệp, và hầu như không đủ sống.

John không ngoại lệ.

Thu nhập của anh đã rất thê thảm trong sáu tháng qua, và nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, anh có thể không trả được tiền thuê nhà vào cuối năm.

Vì vậy, khi có khách hàng ủy thác một chuyến đi khứ hồi giữa nước Anh và Iceland trong vòng 40 ngày, John ngay lập tức bị thu hút bởi số tiền trên tấm séc.

Anh cũng đã tiến hành nghiên cứu cẩn thận trước khi nhận lời.

Đây là một vụ án tranh chấp quyền thừa kế, khi John tiếp nhận, bối cảnh của sự việc quá rõ ràng.

Thân chủ của anh bị vu khống là con ngoài giá thú, giấy chứng nhận rửa tội và ngày sinh của ông ta bị nghi ngờ nên cần vị mục sư thực hiện lễ rửa tội năm đó ra làm chứng. Tòa cho rằng mục sư đã quá lớn tuổi nên không cần phải đích thân ra hầu tòa, chỉ cần viết một bức thư tay và đóng dấu là được.

Vấn đề nằm ở chỗ vị mục sư này đã rời Anh từ 40 năm trước, và sống tại thị trấn Đá Ngầm Đen ở Iceland, hầu hết mọi người đều chưa từng nghe đến tên địa danh này.

John đã dựa vào danh tiếng trước đây và khả năng nói tiếng Iceland của mình để thành công chiếm được lòng tin của khách hàng.

Vụ ủy thác này có hai khó khăn, thứ nhất là John phải quay lại Luân Đôn trước khi vụ tranh chấp tài sản được xét xử, thứ hai là bên kia có thể thuê thám tử khác cản trở John và đánh cắp bức thư. Bởi vì nếu không có bức thư quan trọng này, khách hàng của John có thể mất quyền thừa kế, đồng thời anh sẽ không nhận được khoản thanh toán cuối cùng cho vụ ủy thác này.

John cần khoản tiền này tiền.

Quan trọng hơn tiền bạc là uy tín và sự công nhận năng lực.

Quyền thừa kế là vấn đề lớn trong giới thượng lưu và trung lưu ở Anh, nếu làm hỏng bét mọi chuyện thì cơ bản sẽ bị loại khỏi ngành thám tử, vì sẽ không còn ai tìm anh làm việc nữa.

Đây là vấn đề nan giải mà John phải đối mặt trong lúc này.

Để rời thị trấn Đá Ngầm Đen, trước tiên anh phải lấy được lá thư viết tay của mục sư Cornell. John chỉ biết hy vọng lão mục sư già này còn giữ chức vụ mục sư trong nhà thờ, như vậy anh có thể đến thẳng nhà thờ để tìm người.

Đúng vậy, mọi chuyện còn chưa đi đến bước tồi tệ nhất.

John vẫn còn thời gian!

Chỉ cần một thay đổi nhỏ trong kế hoạch, chẳng hạn như từ bỏ việc tìm kiếm bác sĩ Abel và trực tiếp nhờ mục sư Cornell viết cho anh một lá thư chứng minh tàu Gió Tây bị đắm, cộng thêm lá thư khách hàng cần, thế là hai việc được kết hợp thành một một cách hoàn hảo, sau đó anh có thể rời khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen.

John xốc lại tinh thần, tăng tốc độ.

Diện tích thị trấn Đá Ngầm Đen không lớn, đi được vài phút, John leo lên sườn đồi. Gió biển lạnh buốt khiến anh cảm thấy khó chịu khắp người, mũi cũng lạnh đến nỗi cứng đơ.

Mặt đất phủ một lớp sương trắng dày, thậm chí còn lan đến cây thánh giá đen trên đỉnh nhà thờ.

Điều này thật kỳ lạ.

John cúi đầu quan sát, vẻ mặt nặng nề.

Đêm qua trời mưa, hôm nay thời tiết cũng không đẹp đẽ gì, theo lý mà nói, mặt đất khó có thể đóng băng.

Và sương giá này vẫn còn nguyên, chưa có ai từng dẫm lên… Sương giá thường hình thành vào đêm khuya hoặc sáng sớm… Làm sao điều này có thể xảy ra? Giờ đã trưa rồi, lẽ nào cả buổi sáng không có ai đi qua con đường này?

"A! Mục sư Cornell!"

Một tiếng hét chói tai phát ra từ nhà thờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!