Chương 38: (Vô Đề)

John nhìn vào khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ, đen sì.

Anh không tài nào hiểu nổi, làm sao mà số tiền mình cất trong két sắt ngân hàng lại có thể bị lấy mất, chắc chắn là phải có vấn đề gì rồi.

John vội vàng đứng dậy, chạy lại cái bàn của thanh tra Martin, hỏi nhanh: "Tay chủ ngân hàng họ Ball kia, có mối quan hệ gì với Ngân hàng Pullen ở Luân Đôn?"

Thanh tra Martin sửng sốt, rồi lấy cuốn sổ ghi chú từ trong túi ra.

"…Ờm, hắn là người Thụy Sĩ, trở thành giám đốc mới của Ngân hàng Pullen cách đây vài năm, nhưng tình hình kinh tế gần đây không mấy khả quan, hắn đã bán cổ phần của mình trước khi rời Luân Đôn."

Mí mắt John giật giật, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ra là vậy, tôi biết rồi."

Là một thám tử, John sẽ đọc báo kịp thời và nắm bắt mọi loại thông tin. Vì vậy John biết rất rõ rằng cuộc Đại suy thoái gây ra tình trạng hỗn loạn ở Mỹ một năm trước vẫn chưa qua đi, thậm chí còn ảnh hưởng đến ngành tài chính châu Âu.

Cánh cửa sở giao dịch chứng khoán gần như bị đập tan, nhiều người thuộc tầng lớp trung lưu trở nên nghèo khó chỉ sau một đêm. Nhiều nhà máy đóng cửa, vô số người mất việc, một số chủ ngân hàng gặp khó khăn vì nợ không thu hồi được và đầu tư thất bại. Nếu muốn thoát khỏi rắc rối và giữ được địa vị xã hội của mình, chỉ có thể tìm cách gom tiền. Bán đồ cổ, bất động sản và chứng khoán là những phương pháp rất phổ biến.

Rõ ràng những thứ này vẫn chưa đủ, hoặc không thể bán được với giá hợp lý, nên Ball không thể cầm lòng trước một vài ý tưởng, ông ta để mắt đến những chiếc két sắt ẩn danh ở Ngân hàng Pullen.

Có hai loại két sắt tư nhân trong ngân hàng, một loại cố định và loại kia là tạm thời, cả hai đều yêu cầu thanh toán phí. Tuy nhiên, loại cố định thường thuộc về người có địa vị cao, nên không thể đụng vào.

Tình trạng của loại tạm thời rất phức tạp. Phần lớn là hàng trộm cắp không thể cho ra ánh sáng, một số là tiền hoặc đồ vật được chỉ định cho ai đó.

John từng nhận thanh toán từ nhiều khách hàng theo cách này. Khách hàng gửi tiền và vật phẩm, đồng thời đưa ra biên lai có tên và số két trên đó. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ của mình, thám tử lấy chìa khóa và đến ngân hàng để rút.

Dù rút hay gửi đều không cần cung cấp tên thật của mình. Đồng thời, việc gửi và nhận nặc danh cũng có một nhược điểm là nếu bị mất, bị thiếu, hư hỏng thì sẽ không được bồi thường. Điều này là do khi nhiều người cất giữ các vật phẩm theo cách nặc danh, họ không muốn điền tên thật của vật đó trên biên lai, hoặc không muốn mở gói hàng đó để nhân viên ngân hàng kiểm tra. Đôi khi có thể là tranh, đá quý, đồ cổ và những đồ vật khác cần được định giá.

Làm thế nào để bạn ước tính giá trị của một thứ khi mà không thể phân biệt được thật giả, không rõ nội dung của nó là gì?

Thời hạn lưu trữ của két sắt ẩn danh tối đa chỉ là năm năm. Sau khi hết năm năm, bất cứ thứ gì bên trong cũng sẽ được ngân hàng thanh lý, thuộc sở hữu của ngân hàng.

Vì vậy, có lẽ ban đầu Ball chỉ để mắt tới những chiếc két sắt ẩn danh sắp hết hạn, biến chúng thành tài sản cá nhân của mình. Sau đó, vì tham lam, ông ta đã nhìn sang những két sắt được thuê trong thời gian dài nhất và không có hoạt động gì trong vòng hai năm qua.

John bực bội mắng: "Tên khốn kiếp đó, hắn thiếu tiền dữ vậy sao? Chỉ có mấy đồng đồng tiền vàng Tây Ban Nha là đủ để đầy các khoản thua lỗ của hắn à?"

Khi ấy, anh xử lý túi tiền vàng một cách sơ sài, một phần vì đang vội, một phần vì số tiền đó là món quà trời cho đối với những người dân Luân Đôn bình thường, nhưng nó chẳng là gì đối với ngân hàng.

Tiền vàng của Tây Ban Nha rất hiếm, và vì chúng có hàm lượng vàng cao, người ta sẽ nấu chảy và đúc lại thành tiền mới. Những đồng tiền vàng Tây Ban Nha được bảo quản tốt có giá trị khá cao, nhưng không phải là vô giá, có loại tiền vàng nào mà một ngân hàng lâu đời chưa từng thấy? Họ sẽ không tự làm tổn hại đến uy tín của mình bằng cách ăn cắp tiền vàng của khách hàng.

Ai có thể ngờ rằng lại có một giám đốc ngân hàng như Ball lại quyết tâm bán cổ phần của mình và bỏ trốn?

John rời Luân Đôn vào tháng 4 năm 1928. Vào thời điểm đó, đừng nói là anh, mà không một ai có thể tưởng tượng được rằng sẽ có cuộc khủng hoảng kinh tế như sóng thần càn quét cả thế giới.

John tức giận đứng dậy, chuẩn bị đi tìm chủ ngân hàng Ball, vì ông ta không có mặt trong toa ăn.

"Cậu đang nói gì? Thứ Ball đang bán không chỉ là tiền vàng Tây Ban Nha thông thường, mà là Đồng vàng của Nhà vua đấy!" Thanh tra Martin vừa lật sổ vừa nói.

"Đồng vàng của Nhà vua?" John sửng sốt.

Tất nhiên, Đồng vàng của Nhà vua không phải là những đồng vàng có hình nhà vua, mà là được đúc riêng cho hoàng gia, thường không được lưu hành.

John chưa từng đổ hết số tiền vàng trong túi ra xem.

Khi Johnson yêu cầu tăng tiền thù lao và ném túi tiền cho anh trong con hẻm đó, John chỉ nhìn thoáng qua hai ba đồng nằm trên cùng, ai biết trong túi tiền vàng này có những "mẫu đặc biệt"?

Đầu John ong lên, anh suýt nữa đã đi hỏi Johnson có ý gì? Trộn lẫn một bất ngờ vào trong những đồng tiền vàng thông thường?

Thám tử thẳng lưng lên, chán nản quay về chỗ cũ. Anh dám cá rằng tà thần không thể phân biệt được những đồng tiền vàng này, cho rằng chúng đều giống nhau.

"Thanh tra Martin, có chuyện này tôi cần phải báo cho anh biết." John bỏ qua việc tiết lộ những đồng tiền vàng đã bị nguyền rủa, đổi sang cách nói khác: "Rất có khả năng Ball đã tìm cách rao bán những đồng xu cổ này cho các hành khách trên toa hạng nhất suốt từ ​​đêm qua đến sáng nay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!