10 giờ sáng, phòng hút thuốc trên Tàu tốc hành Phương Đông Simplon.
Toa tàu được trang trí bằng những tấm thảm treo Maroc, lát sàn gỗ tếch đẹp mắt, những chiếc dựa gối làm bằng nhung Genova được đặt trên ghế sô pha lớn.
Một chiếc gạt tàn pha lê được đặt trên bàn tròn, cùng với kim thông tẩu, lá trà vùng Viễn Đông, những chiếc bình shisha kiểu Ả Rập.
Với nụ cười tự hào, chủ ngân hàng Ball lấy ra một chiếc hộp cổ bằng vàng, sau đó lót một miếng vải nhung tím trên tay, cẩn thận lấy ra một đồng tiền vàng.
"Đây là một trong những đồng tiền vàng Tây Ban Nha có giá trị nhất được đúc vào thế kỷ 18, Đồng vàng của Nhà vua! Thưa Bá tước Léglise, hãy nhìn huy hiệu hoàng gia ở mặt sau đây này, nó được đúc riêng cho hoàng gia, và được bảo quản rất tốt, hãy nhìn vào ánh sáng cao quý và lộng lẫy này… Giá trị của nó gấp trăm lần lông cừu vàng!"
Nhà quý tộc già của nước Pháp tóc đã bạc trắng vốn dĩ hơi mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy đồng tiền vàng thì không khỏi nheo mắt lại.
Quản gia bên cạnh lập tức đưa ra một chiếc kính lúp khung vàng khảm đá quý, vốn là thứ mà Bá tước thường dùng để đọc thư.
"Người bình thường không hiểu nó quý giá đến thế nào, nhưng tôi nghĩ Bá tước Léglise đáng kính sẽ không nhầm lẫn đâu." Chủ ngân hàng cẩn thận nói.
Cháu trai thứ hai của Vua Louis XIV của Pháp kế vị ngai vàng Tây Ban Nha, Ball tin rằng những đồng tiền vàng này sẽ đắt hàng hơn ở nước Pháp. Tiếc rằng Pháp quá gần Anh. Nếu những tin đồn lố bịch về lời nguyền rủa đó đến được Paris, ông ta sẽ không kiếm được một xu nào.
Chủ ngân hàng đè nén sự bất an trong lòng, nhìn Bá tước già với vẻ mong đợi.
Bá tước già đang hút tẩu, không đeo găng tay, cũng không thèm dùng cái khăn tay nhung tím kia. Đây không phải là một đá quý, chỉ là một đồng tiền vàng từ hơn hai trăm năm trước, lịch sử của gia đình ông ta còn lâu đời hơn đồng tiền vàng này.
Sau khi nhìn kỹ hơn bằng kính lúp, Bá tước già biết nó là thật. Dù tiền vàng có chất lượng tốt, nhưng ông ta sẽ không mua tiền cổ từ một người lạ không rõ lai lịch trên xe lửa.
Chủ ngân hàng vội vàng nói: "Tôi chỉ bán bằng một nửa giá thị trường."
Ông ta mở hộp và cho Bá tước già xem những đồng vàng bên trong, có khoảng hai mươi đồng vàng.
"Tôi đã liên hệ với một nhà đấu giá ở Venice, đây là chứng chỉ do nhà giám định của ngân hàng Luân Đôn cấp, đến Venice sẽ có những chuyên gia chuyên về tiền cổ giám định… Nếu không phải vì cuộc khủng hoảng kinh tế chết tiệt này khiến tất cả các nhà máy dưới tên tôi phải đóng cửa, tài sản của tôi bị thu hẹp đáng kể, thì tôi đã không bao giờ làm thế này…"
Bá tước già giơ tay ngắt lời càu nhàu của chủ ngân hàng, nháy mắt với quản gia.
Quản gia lập tức yêu cầu chủ ngân hàng rời đi.
Chủ ngân hàng tức giận bỏ đi, suýt nữa đụng phải một người đàn ông thấp lùn ở cửa.
"Ôi, xin lỗi!" Người đàn ông này chào chủ ngân hàng một cách nồng nhiệt, hình như ông ta đang đi sang thư viện bên cạnh.
Chủ ngân hàng nhìn bộ quần áo mới tinh và thẳng thớm của người này này, chất liệu rất tốt, nhưng đôi giày lại không đúng bộ, và còn nói bằng giọng Mỹ rất khoa trương. Một tay nhà giàu mới nổi. Chủ ngân hàng nhớ rằng ông ta là một thương nhân xe hơi người Mỹ ở khoang số 6.
Chủ ngân hàng nhanh chóng thay đổi mục tiêu. Ông ta định bán Đồng vàng của Nhà vua quý giá cho người Anh ở khoang số 7, còn những đồng vàng Golden Fleece bình thường thì có lẽ nên bán cho tên này.
11 giờ sáng, toa hạng nhất.
Nhân viên phục vụ tàu cầm một cuốn sổ bìa đỏ trên tay, đang gõ cửa theo thứ tự từng lô.
"Thưa cô, đã đến giờ ăn trưa rồi." Nhân viên phục vụ tàu bước tới cửa khoang số 9, chào hỏi cô Vanessa.
Anh ta chẳng hề ngạc nhiên khi tiểu thư đây không dậy ăn sáng. Nhiều vị khách ở toa hạng nhất đi ngủ rất muộn, tất nhiên cũng dậy rất muộn. Các quý tộc thậm chí còn ngồi trên giường để dùng bữa sáng, chỉ những người mua vé hạng hai mới tiếc rẻ những bữa sáng miễn phí cố định hàng ngày, chạy đến toa ăn sớm để chiếm một ghế trống.
Nhìn cô Vanessa rời đi, nhân viên phục vụ tàu lại gõ cửa khoang số 8. Lần đầu tiên, bên trong không có phản ứng gì. Lần thứ hai, vẫn không có động tĩnh gì.
Nhân viên phục vụ tàu chợt nhớ ra sau khi tàu khởi hành tối qua vẫn chưa thấy hành khách của khoang số 7 và số 8 thêm lần nào. Anh ta túc trực ở hành lang toa xe vào ban đêm, để có thể đáp lại tiếng chuông gọi phục vụ của hành khách bất cứ lúc nào.
Dù không thể tránh khỏi việc ngủ gật nhưng nhân viên phục vụ tàu vẫn đảm bảo rằng mình không hề nghe thấy tiếng chuông của hai toa này. Từ sáng đến giờ anh ta cũng không thấy hai hành khách đó ở toa ăn, phòng hút thuốc và những nơi khác.
Một người Anh, người còn lại… hình như là người Ý? Nhân viên phục vụ tàu phát hiện trí nhớ của mình nhạt nhòa đi, vội vàng mở sổ hành khách trong tay ra.
"Ngài Johnson? Ngài Gymir?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!