Chương 34: Phần 3: Những Đồng Vàng Xui Xẻo Năm 1930, tàu tốc hành Phương Đông

Calais, nước Pháp, năm 1930.

Cơn bão dữ dội ngoài biển bỗng ập vào thành phố.

Những chiếc dù bị bỏ lại trên bãi biển chưa kịp thu dọn đã hòa vào đội diễu hành của cơn bão, nhảy múa cùng chúng còn có những chiếc lá cọ khổng lồ và mái che của các cửa hàng trên đường phố.

Rầm.

Mái che đập xuống sân lộ thiên ở tầng ba của một khách sạn sang trọng, rồi làm sập tường của một căn phòng gần đó. Cơn gió dữ dội cuốn bay mọi thứ trong phòng trong thoáng chốc, ngay cả rèm trên chiếc giường bốn cọc cũng bị thổi đi.

Rồi cơn mưa lớn trút thẳng xuống, như súng phun nước trong khu vườn thượng uyển, đảm bảo mọi thứ ướt sũng từ đầu đến chân, không nơi nào thoát khỏi.

Johnson mặt đầy nước, nằm trên chiếc giường ướt thở dài. Y mò dậy đẩy chiếc tủ quần áo lớn vào khoảng trống trên tường, ngăn gió mưa làm hư hỏng thêm đồ đạc trong phòng.

Cộc cộc cộc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dữ dội, sau đó là câu hỏi hoảng loạn: "Thưa ngài? Thưa ngài!"

Sau đó cửa bị đá văng ra, quản lý khách sạn Mark cùng hai người phục vụ hoảng sợ lao vào.

Quản lý khách sạn hít một hơi thật mạnh khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong phòng, đến khi thấy Johnson hoàn toàn nguyên vẹn, không có vẻ gì bị thương, ông ta vừa mừng vừa sợ hãi nói: "Ôi Chúa ơi, trí nhớ của tôi chắc chắn đã bị con quỷ nhỏ nào đó gặm đi mất một mẩu, sao tôi có thể quên mất rằng có một vị khách ở tầng ba. Nếu tôi không đọc sổ đăng ký ở quầy lễ tân thì tôi đã phạm sai lầm lớn!

Ngài Johnson, ngài có sao không?"

Khi quản lý khách sạn đang nói, hai nhân viên phục vụ đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này. Mãi cho đến khi quản lý khách sạn nhắc đến cái tên Johnson, họ mới sửng sốt như thể bất ngờ nhìn thấy y. Đúng thế, đây hẳn là một quý ông nước Anh đã thuê phòng từ hai ngày trước, có vẻ là một thương nhân, hay là một người thích du lịch. Dù thế nào đi nữa đều quá phổ biến, nên không gây ấn tượng gì đặc biệt.

Sáng hôm qua gió bắt đầu thổi mạnh khiến nhiều du khách mắc kẹt, đến chiều, nhiều khách đổ xô đến nhận phòng. Những người phục vụ bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, thậm chí không nhớ được họ của một số khách. Nếu người trong phòng không bấm chuông gọi, họ thậm chí sẽ không nghĩ đến việc đến việc đưa đồ ăn lên.

"Chất lượng giấc ngủ của ngài tốt quá." Quản lý khách sạn Mark thăm dò: "Ngài không nghe thấy tiếng gió bên ngoài sao? Âm thanh đó giống như tiếng r*n r* của nữ thần biển trong truyền thuyết, những vị khách khác trong khách sạn sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được!"

Johnson: "…" Y có nghe thấy, nhưng không coi trọng nó.

Khi Johnson đang lênh đênh trên biển, y đã gặp phải nhiều cơn bão lớn hơn thế này rất nhiều. Dù con tàu ma được ghép lại bằng những tấm gỗ vụn, nhưng bên trong lại có một tà thần đang ở đấy, một cơn bão có thể thổi bay những xúc tu đang cuốn chặt lấy ván gỗ đó không? Tất nhiên là không.

Cơn bão có liên quan gì đến việc y ngủ? Y chỉ bất cẩn đánh giá quá cao sức bền của kiến trúc của con người. Ngôi nhà này nhìn rất to cũng rất đẹp, khác hẳn những ngôi nhà tồi tàn ở thị trấn Đá Ngầm Đen, nhưng sao mà không vững chãi thế chứ?

Johnson tiếc nuối liếc nhìn chiếc giường. Giường và gối ở khách sạn này rất tốt, mềm mại khô ráo, và được phơi đủ nắng cho bông lên.

Đặc biệt là trong đêm qua, ngôi nhà rung chuyển nhẹ trước gió mạnh, cộng thêm âm thanh của cơn bão, khiến y có cảm giác như được trở lại trên biển, được tận hưởng cảm giác của hai kiểu thời tiết khác nhau là trời giông và trời nắng trong cùng một lúc.

Quản lý khách sạn lớn tiếng ra lệnh cho người phục vụ giúp thu dọn hành lý.

"Không cần, ta đã cất tất cả đồ đạc và tài liệu quan trọng của mình vào két sắt của ngân hàng, quần áo đã thấm nước mưa, cứ vứt đi." Johnson thản nhiên nói.

Két sắt ngân hàng tất nhiên là cái cớ, Johnson chỉ không muốn người phục vụ nhận ra rằng y chẳng có vali gì cả.

Quản lý khách sạn lo lắng xoa hai tay vào nhau, ông ta sợ vị khách này sẽ đòi bồi thường. Đặc biệt là những bộ quần áo bị hư hỏng. Những chiếc găng tay da cừu và những chiếc áo khoác len cashmere đắt tiền đó thực sự sẽ đi tong nếu bị ướt.

"Tôi đã sống ở Calais hơn 30 năm, chưa bao giờ thấy thời tiết xấu như vậy…" Quản lý khách sạn nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc, mong xoa dịu cơn giận của khách, cơn bão này đã gây thiệt hại nặng nề cho khách sạn rồi.

"Xin mời đi lối này. Chúng tôi có một hầm rượu trữ rượu vang hảo hạng, bình thường dùng cho mục đích tham quan. Hiện nay tất cả các vị khách quý trong khách sạn đều được mời đến đó, nó nằm dưới lòng đất và cách âm rất tốt, và không cần lo cửa sổ và tường gặp vấn đề."

Johnson khẽ cau mày.

Bằng việc ký tên, y cho phép nhân viên khách sạn tạm thời nhìn thấy mình, mối liên hệ này sẽ chấm dứt sau khi y thanh toán chi phí và rời khỏi khách sạn. Nhưng những vị khách khác trong khách sạn thì không giống vậy. Lẽ nào lại để họ nhìn thấy quản lý khách sạn đứng nói chuyện một mình và cúi đầu xin lỗi không khí?

"Mark! Tôi nghe thấy một tiếng động lớn, chuyện gì đã xảy ra?"

Một người đàn ông đầu hói đứng trước cầu thang dẫn vào hầm rượu. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc áo ngủ bằng lụa, râu được cắt tỉa cẩn thận, trên tay cầm một chiếc tẩu thuốc. Trông có vẻ như rời khỏi hầm rượu để đi hút thuốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!