Gymir đi ngang qua các sĩ quan cảnh sát Scotland Yard đang hoảng loạn.
Đối với hắn, đó chỉ là một đàn kiến hoảng loạn rối tung mà thôi.
Chỉ có điều những chiếc tổ do kiến xây dựng rất thú vị, cách thức tán tỉnh của kiến cũng rất hay ho.
"Đổi chỗ khác chứ?" Gymir chủ động mời.
Johnson đoán thám tử tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, sau khi do dự vài giây, y đồng ý.
Phải công nhận là giọng nói của người cá rất hay, những câu chữ trong đoạn văn vừa đọc cũng rất uyển chuyển.
Trên thực tế, Johnson chưa đọc kỹ những cuốn tiểu thuyết đồng quê lãng mạn đó, nhưng y biết những cuốn sách này nói về nội dung gì, cũng biết tên của các nhân vật chính. Đó là nhờ các nhà phê bình trên báo chí, khi không có tin tức gì mới, họ luôn nói về văn học, tác phẩm càng nổi tiếng thì khả năng xuất hiện càng cao.
"Em đã thấy vũ hội chưa?" Gymir nghiêm túc hỏi.
Đây dường như là một nghi lễ được con người rất coi trọng, là nơi khởi đầu và phát triển của tình yêu. Những người khác cũng sẽ dùng buổi lễ này để khẳng định địa vị của mình cũng như của người yêu và họ hàng trong quần thể này.
"Tôi đã thấy vũ hội, nhưng…"
Johnson đưa tay ra.
Gymir suy nghĩ một lúc rồi đưa cuốn sách cho y.
Tốc độ lật sách của Johnson tất nhiên không chậm như con người, chỉ trong vài giây đã đọc được hơn mười trang, nhìn từ xa giống như chỉ đang lật qua cuốn sách.
"Đây là vũ hội nông thôn, đông đúc hơn, tôi từng thấy rồi." Johnson trả lời.
Tâm trạng của y không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, sâu trong ký ức của y là một vũ hội nông thôn sôi động. Nó được tổ chức tại biệt thự ở nông thôn của gia đình Brandon Lớn, đứa trẻ ấy lặng lẽ lẻn ra khỏi gác xép, trốn vào một góc tối trên tầng hai để lén nhìn vũ hội. Sau đó, nó phát hiện ra bên cạnh Brandon Lớn cha mình có một cậu bé khỏe mạnh, được người hầu và khách khứa gọi là "cậu chủ nhỏ ở đây". Không lâu sau khi vũ hội kết thúc, đứa bé kia cũng đến sống ở nhà đó.
Đối với Johnson, vũ hội đó thực sự rất thô thiển và vội vã, không có gì đáng nói. Bởi sau này y đã nhìn thấy quá nhiều vũ hội xã giao xa hoa lộng lẫy ở Luân Đôn, so với chúng, cũng giống như so sánh những tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo và những quả cầu thủy tinh thô ráp.
Nhưng trong ký ức ngắn ngủi của đứa trẻ ấy, đó là màu sắc sống động nhất.
Trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, tiếng nhạc du dương bay bổng, những chiếc váy đung đưa dưới ánh nến… Ngôi nhà vô hồn đó dường như đã thay đổi diện mạo, biến thành ngôi nhà bí đỏ trong truyện cổ tích, khắp nơi ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp, có thể còn thiếu một vị vua uy nghiêm hay một nàng công chúa xinh đẹp để chứng kiến phép màu của bà tiên.
"… Vũ hội nông thôn, quanh đây có không?"
Giọng nói của Gymir kéo Johnson trở lại từ ký ức đó.
Johnson thường bị những ký ức và cảm xúc này ảnh hưởng. Tựa như khi đọc một cuốn tiểu thuyết, một khi gấp lại, y sẽ không có nhiều cảm xúc, thậm chí có thể quên nó đi. Nhưng khi những cảnh đó xuất hiện trở lại, những suy nghĩ quen thuộc sẽ theo sau, thậm chí có nhiều cảm xúc hơn do tuổi tác và kinh nghiệm ngày càng tăng.
"Đáng tiếc, đây đều là quý tộc Luân Đôn, họ chuyển ra ngoại ô cũng chỉ là đổi một nơi khác để ở. Nếu muốn nhìn thấy vũ hội nông thôn được mô tả trong cuốn sách này, phải đến một nơi xa xôi hơn…"
Johnson vốn định nói một nơi có phong cảnh đẹp, nhưng y nhanh chóng nhớ ra đặc điểm của đồng loại… thẩm mỹ khác xa con người. Và quan điểm của mỗi tà thần là khác nhau.
Thế là Johnson ngay lập tức đổi tính từ: "Là loại tổ kiến tương đối nhỏ, nhưng kiến sẽ không chết đói, đồng thời, số lượng chất tạo mùi tương đối ít."
"Thị trấn Đá Ngầm Đen?" Gymir thăm dò.
"Lớn hơn nơi đó, có nhiều người hơn."
Gymir lại đọc tên của một vài thị trấn khác, tất cả đều là nơi Johnson "đi ngang" trong hai năm qua.
Johnson: "…"
Thế là hoàn toàn không thèm che giấu rồi à? Không đúng, thần Biển chưa bao giờ giấu giếm, chẳng qua là trước đây chưa có cơ hội "nói" với Johnson.
"Chúng ta sẽ nói về vũ hội nông thôn sau, ở thành phố Luân Đôn có rất nhiều địa điểm hay." Johnson trả lại cuốn sách cho Gymir.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!