Chương 30: (Vô Đề)

"Ừm, làm thám tử sẽ không nổi tiếng như Sherlock Holmes được, ngược lại sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, một cái tên giả là rất cần thiết." John cố gắng biện minh.

Anh biết rằng mấu chốt của vấn đề không phải là việc sử dụng tên giả, mà là việc anh đã sử dụng một cái tên giả lộ liễu như vậy.

Bác sĩ Abel ở thị trấn Đá Ngầm Đen nghe một cái là biết ngay tên giả, trong khi Johnson tự xưng là người Anh lại không có phản ứng gì với nó, hoàn toàn không biết rằng cái tên John Doe có nghĩa là "ai đó", "một người đàn ông vô danh" trong ngữ cảnh tiếng Anh.

Một quý ông có học thức tốt không nên bỏ qua điều này phải không nào? Chẳng phải điều này tương đương với việc tự gán cho mình cái mác "kẻ nói dối" hay "đồ thất học" sao?

Tất nhiên, tình hình của Johnson nghiêm trọng hơn. Bởi vì Johnson không phải là người nước ngoài cải trang, y còn không phải là người, cho nên đây là… đóng vai con người thất bại?!

Bây giờ Johnson cuối cùng cũng biết rằng John Doe là một cái tên giả, mà là một cái tên giả quá sức vô lý nữa chứ. Johnson hẳn phải nhớ tới những gì đã trải qua ở thị trấn Đá Ngầm Đen hai năm trước, tà thần cũng muốn giữ thể diện! Khi tà thần biết mình lộ sơ hở khi gặp thám tử lần đầu và lần thứ hai, mà còn là do đọc chưa đủ sách, liệu tà thần có tức giận không?

John cá rằng Gymir thì không, nhưng Johnson thì thật khó nói.

"Cái này… chỉ là trùng hợp thôi, tôi luôn dùng tên giả, tôi dùng tên giả với mọi người. Trong đó có tên ghi trên vali, số tài khoản ngân hàng, chữ ký trên hợp đồng thuê nhà…"

Sau vụ đắm tàu Gió Tây, chiếc vali và những đồ vật quan trọng John mang theo đều rơi vào tay Johnson, trong đó có lá thư viết cho mục sư Cornell và bức ảnh, Johnson có thể đã hiểu lầm vì cái tên dán trên vali. Dù sao đi nữa, John chắc chắn rằng anh chưa bao giờ nói ra cái tên giả hoàn chỉnh này với Johnson hay Gymir trong bất kỳ trường hợp nào.

"John không thể được coi là tên giả, tên đầy đủ của tôi thực sự có từ này! Tôi có thể thề trên Kinh thánh!"

Johnson: "…"

Tổng số người tên John trên toàn nước Anh có thể nhét đầy một trăm quán rượu.

Thám tử còn nhấn mạnh "tên đầy đủ" có John, tên người Anh gồm có tên thánh, tên đệm và họ. Hầu hết mọi người chỉ có một tên đệm, những vài người có hai hoặc thậm chí ba tên đệm, biết một chữ John có ích lợi gì? Nói điều này cũng giống như không nói vậy!

John chân thành đề nghị: "Thưa ngài, tôi cũng đề nghị ngài nên bịa ra tên giả của mình cho đầy đủ hơn."

"Không cần đâu."

Johnson lạnh lùng từ chối, hôm nay y mặc bộ quần áo giống như lần đầu họ gặp nhau trong quán rượu ở thị trấn Đá Ngầm Đen, thông qua ánh phản chiếu của chiếc kính một mắt, đôi mắt xanh nhạt của y dường như không có độ ấm: "Chúng ta nói về việc thêm tiền."

John: "…"

Johnson nhấn mạnh giọng của mình: "Vấn đề này đáng lẽ phải được thảo luận từ mấy ngày trước, thậm chí ta còn đặc biệt đến thăm anh. Đáng tiếc, lúc đó anh chỉ nghĩ đến chiếc giường của mình."

Thậm chí, để đi ngủ, anh không ngần ngại vạch trần nội dung ủy thác của Gymir khiến Johnson tức giận biến mất tại chỗ.

"Là vậy sao, tôi rất áy náy." Thám tử nói một cách khô khan. Anh không hề tin, đồng thời nghi ngờ kế hoạch câu cá này là sự trả thù của Johnson cho hành vi táo bạo dám trêu chọc tà thần của mình.

Dĩ nhiên là không.

Johnson biết John đang nghĩ gì, quá rõ ràng. Johnson đưa ra một ngày, đó là thời điểm Linde Brandon nhận được lá thư. Lúc đó y vẫn chưa gặp Gymir ở Luân Đôn nữa kìa! Johnson nói là đi đàm phán, nghĩa là thật sự có ý định đàm phán với thám tử, chứ không phải định lừa bịp thám tử.

Nhưng… sau đó y tức giận, quyết định đào hố chơi, để xem thám tử nhảy nhót lên xuống thế nào.

"Bây giờ, ta muốn biết nội dung ủy thác cụ thể của Gymir cho anh." Johnson mặt vô cảm, nói.

John không có áp lực giả cả, bán tà thần một lần là bán, hai lần cũng là bán. Anh mô tả nhanh tình hình ngày hôm đó, bao gồm cả kế hoạch của mình, và danh sách những cuốn sách đã đưa ra.

Johnson bình tĩnh nghe xong, sau đó lấy ra một túi tiền ném cho thám tử:

"Đây là lỗi của ta, bây giờ anh hãy chỉ làm việc cho ta, con người thì không tính, nhưng thần khác thì không được."

John nhìn xuống, ngạc nhiên nói: "Tiền vàng Tây Ban Nha?"

Chúng được đúc ở châu Mỹ vào thế kỷ 18, chứa hơn 90% vàng, phần dưới đầu của nhà vua được bao quanh bởi lông cừu vàng. Vô số nhà thám hiểm muốn tìm lại những con tàu chở kho báu của Tây Ban Nha đã chìm trong bão tố.

Có ít nhất ba mươi đồng vàng trong túi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!