Chương 3: (Vô Đề)

Cảnh sát trưởng sa sầm mặt, theo ngư dân kia ra khỏi quán rượu.

Đĩa ăn bị nghiêng đi, những hạt đậu hầm còn sót lại lăn trên quầy gỗ.

Chủ quán rượu không dọn dẹp, ông ta như hóa thành tượng đá. Từ lúc nghe thấy mấy chữ "Đá ngầm quái quỷ", ông ta vẫn bất động, duy trì vẻ mặt sợ hãi cho đến khi một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa thổi vào.

Chủ quán rượu rùng mình thật mạnh, vớ lấy giẻ lau tay rồi sải bước ra khỏi quầy, chộp lấy chiếc áo mưa nhựa treo trên tường rồi chạy ra ngoài.

"Khoan đã."

John vội lên tiếng.

Lúc này chủ quán rượu mới nhớ ra còn có một người trong nhà, lông mày ông ta cau lại, hiển nhiên là vì không yên tâm khi để một người xa lạ ở trong quán rượu.

John vội nói: "Tôi muốn đến thăm bác sĩ Abel, hoặc người đánh cá đã cứu tôi ngày hôm qua cũng được, tôi muốn tìm mấy thứ đồ dạt vào bờ, trong đó có thể có đồ đạc cá nhân của tôi."

Chủ quán rượu cộc cằn nói: "Về trước khi trời tối."

Ông ta nhặt một đôi ủng đi mưa bằng cao su ở ngoài cửa ném cho John, đồng thời lấy từ trong bếp ra một tấm vải nỉ màu đen giống như tạp dề, ụp lên là gần như che kín đầu John.

"Trùm vào!"

Thái độ của chủ quán rượu tưởng chừng như khắc nghiệt, nhưng thực chất là vì sợ John bị gió lạnh thổi rồi ngã bệnh.

John hiểu được phong cách giao tiếp xã hội thờ ơ và "thô lỗ" của người Bắc Âu, nên anh ôm lấy đống đồ rồi cảm ơn chân thành.

Ngược lại, chủ quán rượu lại hơi mất tự nhiên trước sự "hiểu biết" của người nước ngoài này.

"…Phòng khám của bác sĩ Abel nằm trên sườn đồi phía sau thị trấn. Rất dễ tìm, ngay cạnh nhà thờ."

Chủ quán rượu nhìn John vội vàng mặc quần áo và đi giày cao su vào, xong mới nhặt tấm ván cửa lên nhét vào khung cửa, rồi khóa cửa lại, nói tiếp: "Tôi khuyên cậu nên đi tìm bác sĩ Abel, ông ấy sẽ cho cậu biết hôm qua ai đã tìm thấy cậu ngoài bãi biển."

Nói xong, chủ quán rượu sải bước bỏ đi dọc theo con phố.

John đứng yên tại chỗ.

Bây giờ trước mắt anh có hai con đường, một là làm theo lời khuyên đi tìm bác sĩ Abel, hai là đi theo chủ quán rượu ra bờ biển để xem "Đá ngầm quái quỷ" vừa nhô lên khỏi đáy biển.

Thực ra hai sự lựa chọn này không hề mâu thuẫn nhau, John có thể theo chủ quán rượu trước, rồi tìm bác sĩ.

Nhưng mà…

John không ở đây để phá án, không có khách hàng hay tờ chi phiếu ngân hàng nào theo sau buộc anh phải làm rõ những điều bất thường này. Mặc dù vụ đắm tàu ​​này rất kỳ lạ, và sự xuất hiện của bác sĩ Johnson đêm qua còn kỳ lạ hơn, nhưng John có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Một bầu không khí rùng rợn.

Trước đây, John đã dựa vào trực giác nhạy bén này để tránh mấy vụ ủy thác khó khăn, tránh khỏi vận xui kéo anh vào vòng xoáy rắc rối.

Thậm chí còn có một đồng nghiệp nhận ủy thác mà John từ chối, rồi biến mất một cách bí ẩn ba tháng sau đó, vẫn chưa rõ anh ta còn sống hay đã chết. Dù sao, ngôi nhà mà người đồng nghiệp thuê đã nhanh chóng bị chủ nhà thu hồi, người thân, bạn bè của anh ta cũng không bao giờ gặp lại người này nữa. Mà đó là ở Luân Đôn, một trong những thành phố thịnh vượng nhất thế giới.

Còn nơi này thì sao? Một thị trấn biển chỉ có mỗi một bác sĩ?

John xoa xoa cái trán đang nhức nhối của mình, nhanh chóng bắt đầu vạch ra mục tiêu và kế hoạch.

"Đầu tiên phải đi tìm người có địa vị trong thị trấn này, có thể là mục sư hoặc bác sĩ. Có lẽ sẽ dễ nói chuyện với họ hơn thị trưởng và cảnh sát trưởng. Sau đó nhờ người này viết thư xác nhận rằng mình bị đắm tàu, như vậy có thể đến bến cảng hoặc bưu điện của các thị trấn khác để gửi điện tín. Cuối cùng, tìm cách thu thập vật tư, thăm dò tình hình xung quanh thị trấn và rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

John cảm thấy khó khăn tập trung ở bước cuối cùng, cả bác sĩ Johnson và cảnh sát trưởng Alson đều nhắc đến việc cầu đường bên ngoài thị trấn đã bị lũ cuốn trôi. Lẽ nào anh phải mượn một chiếc thuyền đánh cá rồi chèo ra khỏi đây? Không, không, lần sau anh nhất định phải tới một cảng lớn, tìm được một con tàu đủ lớn.

Lạch cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!