Chương 29: (Vô Đề)

Một thời gian sau đó, John không gặp lại Johnson.

Mọi bất thường đều biến mất, cuộc sống trở lại bình yên và đầy những vụn vặt.

Sau khi trải qua cảm giác tất cả mọi người ở thị trấn Đá Ngầm Đen đều mất trí nhớ một cách kỳ lạ, John cảm thấy lần này cũng không ngoại lệ.

Mặt khác, thành phố Luân Đôn rối ren hết cả lên, chủ yếu là do sự cố do nước sông chảy ngược. Nước thải và bùn đất khó làm sạch, còn có thể gây bệnh tật. Còn tiếng động lớn nghe được vào đêm khuya hôm đó đều bị đổ lỗi cho việc vỡ kè sông Thames. Những cơn đau đầu và hôn mê mà nhiều người dân Luân Đôn phải trải qua cũng được xác định là do sự gia tăng các thành phần độc hại của sương mù đô thị.

Dù là lũ lụt hay không khí tồi tệ thì đều là vấn đề cũ ở Luân Đôn, không thể giải quyết được, trừ khi đóng cửa tất cả các nhà máy ở phía đông Luân Đôn, và chi rất nhiều tiền để thuê người dọn sạch sông Thames.

Dù sao thì tầng lớp thượng lưu cũng có cách đối phó rất truyền thống: chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn để nghỉ đông.

Gia đình hoàng gia chuyển đến hành cung cùng với những người hầu của họ trước hết, sau đó là các quý tộc và những người phục vụ họ.

Vì vậy, chỉ trong vài ngày, khi lũ rút và tác động của sương mù độc hại không mở rộng thêm, các nhà bình luận trên báo chí đã chuyển hướng, họ bắt đầu chỉ trích các kỹ sư chịu trách nhiệm sửa chữa và thay thế những chiếc chuông đồng trong tháp của Cung điện Westminster năm nay. Thế là chẳng bao lâu sau, dường như vấn đề nghiêm trọng nhất với Luân Đôn chỉ là vết nứt trên mặt số của Big Ben.

Nó phải được sửa chữa, nhưng sương mù nghiêm trọng đến mức một số người phản đối rằng nên đổi màu mặt số thành màu đen để tránh nguy cơ ô nhiễm.

John lật tờ báo rất lâu nhưng không tìm được thứ mình muốn đọc. Anh lặng lẽ lẻn đến gần Hoa viên của phu nhân Dutt, phát hiện căn nhà đã trống rỗng. Salon từng rất nổi tiếng một thời ở thành phố Luân Đôn lặng lẽ đóng cửa như vậy đấy.

Có tin đồn cháu trai của chánh án chết bất ngờ ở Hoa viên của phu nhân Dutt, hung thủ là một cô gái bị bắt cóc khỏi bến tàu. Cảnh sát suy đoán có thể cô là con gái của tên tội phạm buôn lậu nào đó, để trả thù phu nhân Dutt và đám khách làng chơi, tên này đã lẻn vào Luân Đôn thực hiện hàng loạt vụ giết người, thậm chí phu nhân Dutt cũng không may thiệt mạng rồi.

John đã xem tờ lệnh truy nã của Scotland Yard, phát hiện ra Rosa là một cô gái rất xinh đẹp.

Anh muốn biết nguyên nhân cái chết của cháu trai chánh án. Nhưng anh gần như không có quan hệ gì ở Scotland Yard, ừm, thật khó khăn. Những vấn đề liên quan đến thể diện của các quý ông luôn được giấu kín, trong khi những mẩu chuyện bên lề về các quý cô quý bà lại bay khắp nơi như tro tàn của đèn khí đốt.

John suy nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ việc điều tra, anh phải dành hết sức lực cho nhiệm vụ duy nhất còn lại trong tay. Nếu vụ tranh chấp di sản của gia tộc Brandon được giải quyết càng sớm, thì anh có thể sớm ngày kết thúc việc liên lạc với vị khách hàng tà thần kia.

Sau khi nhận được khoản thanh toán cuối cùng, anh sẽ chuyển đến một ngôi nhà độc lập, phát triển sự nghiệp thám tử bình thường, cuộc sống sẽ trở lại đúng hướng.

***

Linde Brandon tỉnh dậy sau giấc mơ.

Gã lại mơ thấy khuôn mặt đó. Da màu vàng, vài nơi có dấu hiệu loét. Đứa trẻ ấy trông như một con ma đang co ro trong góc gác mái, lờ mờ nhìn gã bằng đôi mắt xanh lam.

Linde thở hổn hển, kéo mạnh sợi dây chuông ở đầu giường.

Bởi vì đã khuya, năm phút sau người hầu mới xuất hiện bên giường Linde, mang theo trà nóng. Điều này khiến Linde vô cùng tức giận, gã khiển trách người hầu không thương tiếc, và dọa đuổi hắn ra ngoài.

Người hầu cúi đầu, giọng điệu hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại có vẻ thiếu kiên nhẫn và phẫn nộ.

Trong khoảng thời gian này, chủ nhân của hắn rất khác thường, luôn bất ngờ tỉnh lại trong cơn mơ, ban đêm ngủ không ngon, ban ngày mệt mỏi, và đã làm tan nát hai hợp đồng kinh doanh quan trọng. Những điều không thuận lợi này khiến tính khí của Linde càng trở nên cáu kỉnh, và rồi những người xung quanh cũng phải hứng chịu.

"Ngài Giám mục đáng kính của chúng ta đã trả lời chưa?"

"À… Nghe nói ngài Giám mục đã đến hành cung theo lệnh của Bệ hạ, mấy ngày nay ông ấy không có mặt ở phủ đệ, ngài không thể đi thăm được."

Linde nghe xong càng tức giận hơn, bực bội ném cái ly đã uống cạn lên khay bạc. Người hầu kính cẩn hỏi gã còn yêu cầu gì khác không, Linde quyết định thay quần áo cưỡi ngựa và dạo vài vòng trong trang trại ngựa bên ngoài biệt thự.

Bây giờ không ai có thể ngủ được nữa rồi. Đèn sáng từ nhà bếp đến chuồng ngựa, những người hầu thấp giọng phàn nàn trong khi cố nén cơn buồn ngủ và làm việc.

Linde coi những điều này là đương nhiên, đây không phải là ý nghĩa của quyền lực và sự giàu có sao?

Gã tận hưởng một bữa sáng thịnh soạn (mặc dù không đúng lúc), rồi dẫn người hầu đến trường đua ngựa.

Cơn gió ngoại ô Luân Đôn thổi qua khiến Linde cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, gã gọi quản gia của mình đến, hỏi về việc mà gã bảo quản gia điều tra mấy ngày trước.

"Không, mùa giao lưu năm nay không có gương mặt mới mà ngài nhắc đến. Có những chàng trai trẻ mắt xanh, cũng có khá nhiều người ở ngoài thành phố đến, nhưng… về cơ bản không có người đàn ông nào tham gia vũ hội đó mà không khiêu vũ với bất kỳ cô gái trẻ nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!