Chương 27: (Vô Đề)

Tháp cao của cầu Tháp Luân Đôn cách mặt nước khoảng 140 feet (tức là 43 mét).

Sóng nước trên mặt sông dâng lên như một gã khổng lồ đang gào thét, kéo lê những bước chân nặng nề, tứ chi đen ngòm bẩn thỉu đang cố trèo lên cây cầu thép.

Ánh trăng bạc chiếu vào cơ thể người khổng lồ, tỏa ra những làn khói trắng như tưới axit sunfuric.

Móng tay sắc nhọn của người cá khoét bốn lỗ sâu trên đá hoa cương, đuôi cá vỗ nhẹ theo sợi dây sắt đung đưa. Người khổng lồ chưa kịp leo lên nơi cao đã bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra, dòng nước đen ngòm văng tung tóe tại chỗ, rơi trở lại sông Thames.

Tiếng la hét giận dữ vang lên từ đáy sông. Âm thanh đó the thé và chói tai. Đầu tiên là toàn bộ cửa sổ của các ngôi nhà hai bên bờ sông bị vỡ tan tành, sau đó lan sang các tòa nhà cao tầng ở thành phố Luân Đôn. Trên tháp chuông Gothic của Cung điện Westminster, một vết nứt dài và sâu xuất hiện trên mặt kính đồng hồ nặng 13 tấn.

Tiếng gào thét đột nhiên dừng lại, người cá như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía một nhà máy bỏ hoang ở hạ lưu sông Thames.

Đột nhiên cả nhà máy phát nổ.

Đó không phải là lửa, "ánh sáng xanh" do vụ nổ tạo ra đã thắp sáng một nửa bầu trời đêm. Vô số sợi tơ xanh tím nhanh chóng đan lại với nhau, một cái "kén" tỏa ra ánh sáng xanh lam từ từ bay lên, thậm chí che khuất cả ánh trăng.

Cùng lúc đó, một bóng đen to lớn và đáng sợ xuất hiện.

Nó trông như một cơn lốc tối tăm. Vốn dĩ nó vô hình, nhưng ánh trăng bạc cộng thêm ánh sáng do cái kén tỏa ra đã tiết lộ bộ mặt thật của sinh vật này.

Dây leo màu đen điên cuồng kéo dài, mỗi đầu chia ra làm hai nhánh, biến thành hai dây leo. Dây leo được bao phủ bởi gai sắc nhọn và răng xoắn ốc. Chúng cũng như những chiếc răng xoắn ốc trên vòi của các sinh vật biển sâu, một khi cắn được con mồi, chúng sẽ cắt mạnh vào tứ chi của con mồi.

Những dây leo hướng về phía kén đã sinh ra những vũ khí này, số dây leo còn lại chỉ trông cứng chắc và đáng sợ, chúng bám vào đống đổ nát trên mái nhà xưởng, vậy mà có thể "giữ chặt" tòa nhà sắp sập lại. Nhà máy không tiếp tục sụp đổ mà ở trong tình trạng lắc lư sắp sập.

Giờ đây, lơ lửng phía trên đống đổ nát là một cái kén phát sáng, một sinh vật giống dây leo màu đen không thể miêu tả.

Những dây leo này phát triển theo hình tròn xòe ra, khi cuộn tròn thành quả bóng trông rất lộn xộn và hỗn loạn, chỉ cần nhìn thấy chúng cũng có thể khiến người ta phát điên.

Để duy trì nhà máy đổ nát này, dây leo bắt đầu vươn ra, từng đường gân hiện rõ dưới ánh trăng.

Hóa ra nó là một sinh vật về cơ bản tuân thủ tính thẩm mỹ đối xứng xuyên tâm.

Những xúc tu như dây leo đó phân bố đều khắp cơ thể theo quy luật, từ dày đến mỏng, chia thành mười sáu thân chính, ba mươi hai nhánh phụ và sáu mươi bốn cành nhỏ… Nó phân chia một cách điên cuồng như thế, đến cuối nhánh, màu sắc bắt đầu nhạt đi, trở nên mỏng manh và mềm mại, giống như cành của một tán cây rậm rạp, hoặc là như những hệ thống thần kinh tuần hoàn phức tạp.

Bắt mắt nhất là phần trung tâm của lốc xoáy, phần lõi được dây leo cuộn tròn bảo vệ. Đó là một cục rau câu lớn trông vô cùng mềm mại, với kết cấu màu đen rải đầy những hạt vàng nhỏ.

Nhìn từ xa, dưới đáy vực thẳm được hình thành bởi những xúc tu không thể miêu tả, trung tâm cơn lốc tối tăm thực ra là một bông hoa tám cánh màu đen, thậm chí còn có vài nhánh nhị vàng kim mỏng manh đang tỏa sáng.

Chất thạch mềm mại co lại rồi giãn ra khi dây leo căng ra. Những hạt vàng rực rỡ tỏa sáng được khảm vào đĩa hoa hơi mấp máy.

Đôi mắt vàng kim của Gymir vô thức không dừng lại ở đó.

Thứ ấy như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên co rút lại, giấu thật chặt cục rau câu kia, đồng thời các xúc tu dây leo cuốn cái kén xuống sông như đang giận cá chém thớt.

"Ephanodil!"

Giọng nói tuyệt diệu của người cá thốt ra cái tên, gợi lên một phản ứng đáng sợ.

Từng khối gạch của mỗi tòa nhà đều rung chuyển nhè nhẹ, mọi sinh vật sống đều có thể nghe thấy tiếng máu chảy róc rách của chính mình cùng tiếng tim đập điên cuồng khi rơi vào hôn mê.

Đây là phản ứng bất lợi khi nghe, khi tiếp xúc với bản thể tà thần.

Dù chỉ là một cái tên.

Đây không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào trong lịch sử loài người, nó được trộn lẫn với nhiều âm thanh cao thấp khó phân biệt, chỉ có thể miễn cưỡng ghép lại cách phát âm gần đúng là "Ephanodil".

Con người không nên biết tên thật của tà thần.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!