Sương mù che khuất mọi điều kỳ dị trong thành phố này.
Bướm xám bay về phía chiếc đèn lồng trên thuyền chở hàng, bám vào từng lớp một, giũ tung thêm nhiều bột vảy xuống đó.
Không chỉ chiếc đèn đó, mà chẳng bao lâu sau cả con thuyền đều tỏa ra ánh sáng xanh tím. Nó hệt như một con thuyền ma chở đầy linh hồn người chết, xuyên qua làn sương dày, di chuyển trên dòng sông Styx* tối tăm và lạnh lẽo.
* Sông Styx có thể coi là dòng sông nổi bật và quen thuộc nhất trong các dòng sông ở cõi âm trong thần thoại Hy Lạp, thường đóng vai trò là lối vào, nơi Charon (người lái đò của người chết) chèo thuyền chở người đã khuất để họ đi vào bước vào cõi âm.
Đáng tiếc là con người không thể nhìn thấy loại ánh sáng này, cũng không thể nghe thấy tiếng bướm vỗ cánh.
Khi số lượng bướm xám giảm dần, con thuyền ma từ từ tiến vào bờ, nó không chọn bất cứ bến tàu nào mà đi đến một đường ống dẫn nước thải. Miệng ống nước thải khổng lồ có thể chứa một thuyền chở hàng cỡ nhỏ, vị trí miệng ống nằm sâu dưới nước. Ở đây từng có một nhà máy, nhưng sau đó bị bỏ hoang, ngay cả những đường ống cũng bị rỉ sét và phủ đầy những vết bẩn đáng ngờ.
Ào ào ào.
Chân vịt khuấy nước sông, đẩy thuyền chở hàng vào sâu trong đường ống thoát nước.
Đường ống ngày càng hẹp hơn. Phần mái thuyền chở hàng đã bắt đầu cạo nhẹ vào bốn mặt tường, âm thanh vang vọng trong đường ống, nghe như tiếng nuốt ừng ực phát ra từ sâu trong cổ họng của một con quái vật. Khi con thuyền sắp bị ống nước đè nát, nó bất ngờ chìm xuống…
Phía trước bỗng mở rộng ra, dòng nước đẩy con thuyền ma vào một nhà máy bỏ hoang. Không biết nơi này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, một nửa đã bị ngâm trong nước, bốn bức tường đã mọc rêu đen xanh sáng lập lòe, những thanh xà gỗ bọc tôn đã rơi xuống trên mặt nước, rõ ràng là con thuyền không thể tiến về phía trước được nữa.
Thuyền chở hàng đập vào xà gỗ rồi từ từ dừng lại. Lúc này, một nửa số bột vảy dính vào thân thuyền đã bị ống nước thải "bào mòn" mất một nửa.
"Đến rồi."
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ trên thuyền.
Một nhóm người mặc áo choàng đen dày bước ra khỏi khoang thuyền.
Người đi đầu tiên tháo chiếc đèn lồng treo trên mũi thuyền xuống, nguồn sáng này chiếu sáng khuôn mặt của lão… trông như một hộp sọ xám đen, có ánh sáng phản chiếu từ hốc mắt.
Khi chiếc đèn lồng được di chuyển ra xa hơn, có thể thấy rõ lão chỉ đang đeo mặt nạ phòng độc, lớp màng đen bên ngoài đã bong ra, nắp kim loại ở miệng và mũi để thở cũng bị rỉ sét. Tóc lão cũng được che phủ bằng một chiếc mũ da, tay đeo găng tay dài bằng da cá mà những người bán thịt thích sử dụng, còn chân mang ủng cao su dưới chiếc áo choàng đen.
Không chỉ lão, những người khác đều ăn mặc như thế này. Tưởng như không phải là mò đến một nhà máy bỏ hoang vào đêm khuya mà đi qua chiến hào giữa chiến trường đầy khí độc.
Johnson: "…"
Y đứng trên một xà gỗ cao, nhìn xuống nhóm người trông như sắp thực hiện một nghi lễ thần bí nhưng lại ăn mặc "rất hiện đại" kia.
Johnson chưa bao giờ nhìn thấy mặt nạ phòng độc, nhưng y nhớ chiếc mặt nạ mỏ chim được bác sĩ sử dụng thời Trung cổ. Trong những chiếc mỏ dài ấy chứa đầy những dược liệu và những thứ mà bác sĩ cho rằng có thể ngăn ngừa bệnh dịch.
Tín đồ dị giáo còn dùng mặt nạ mỏ chim để tự vệ, ngăn cách hơi thở độc hại của ác quỷ. Học giả huyền bí học cho rằng loại mặt nạ này chỉ có thể che chắn tác hại về mặt thể xác ở một mức độ nhất định, không thể chống lại ô nhiễm tinh thần.
Tuy nhiên, khi đã "tiếp xúc" với tà thần thì chắc chắn có còn hơn không. Vì vậy, mặt nạ mỏ chim đã từng rất phổ biến, thậm chí có tà thần vì không hiểu và không quan tâm đến con người, tưởng rằng con người trông như thế này.
Giống như trái cây có vỏ bên ngoài và thịt bên trong, khuôn mặt con người có vỏ bên ngoài không phải là điều bình thường sao? Trên vỏ còn có một chiếc mỏ nhọn, là cơ quan được con người sử dụng để lưu trữ mùi. Con người thích mùi hương, giống như một số loài chim sưu tập những thứ sáng lấp lánh và bắt mắt, hoặc là thích sưu tập thực vật. Đó không phải là tác dụng của những cánh hoa, cành cây hay bột thực vật nghiền trong mặt nạ mỏ chim sao?
Johnson nắm rất vững kiến thức của "bộ môn sắm vai con người", y sẽ không có nhận thức sai lầm này, cho nên khi nhìn thấy chiếc mặt nạ phòng độc với nửa dưới khuôn mặt giống như mõm heo, y nhanh chóng đoán được tác dụng của nó. Kính thay thế các lỗ trên mắt của mặt nạ mỏ chim, đồng thời cái nắp kim loại chắc bền kia thay thế phần mỏ dễ gãy… Johnson liếc nhìn bột vảy đang lơ lửng trong không khí xung quanh mình, nghĩ rằng phát minh mới của loài người khá thú vị.
Chỗ này đã rất gần hang ổ của Bướm Xám. Vài luồng sức mạnh hỗn loạn và bẩn thỉu lan tràn khắp nơi, nếu thuyền chở hàng không bị dính "bột vảy bươm bướm" thì không có cách nào vào được nhà máy bỏ hoang này. Ngay cả bây giờ, nhóm người này vẫn dựa vào những chiếc đèn lồng trên tay để tránh bị ảnh hưởng bởi sức mạnh ô nhiễm.
Johnson đột nhiên tập trung sự chú ý vào người ở cuối đội.
Mặc dù đều ăn mặc kín đáo để không ai có thể nhìn thấy mặt, nhưng người này lại rất khác biệt. Dù là áo choàng đen, mặt nạ phòng độc hay đèn lồng và bột vảy cũng không thể che đậy được "ánh sáng" trên người anh. Ánh sáng này xuất phát từ linh hồn, tượng trưng cho một ý chí vượt xa người thường, giống như một viên ngọc lẫn trong một đống sỏi.
Chỉ có mù mới không thấy được thôi.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Tại sao thám tử làm việc cho ta lại đi đến hang ổ của tà thần khác để chịu chết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!