Chương 24: (Vô Đề)

"Anh đang nhìn gì thế?" Viên cảnh sát tuần tra phát hiện John đang nhìn chằm chằm phía bên kia đường với vẻ mặt kỳ lạ, trông như thể bị k*ch th*ch bởi điều gì đó.

Nhưng ở đó trống trơn, chẳng có gì cả.

"Tôi vừa nghĩ tới một chuyện, vợ chồng chủ nhà nói nhìn thấy ác quỷ. Đúng vậy, lúc đó không hiểu sao căn nhà lại rung chuyển."

John vừa ứng phó với cảnh sát tuần tra, vừa đi thẳng qua hai tà thần có vẻ như đang thực hiện "giao dịch khả nghi" trên đường. Luân Đôn lớn như vậy, sao các người lại gặp nhau ở đây chứ?

Lúc này, qua khóe mắt, thám tử nhìn thấy chồng sách mà Gymir đang cầm trên tay trái, và cuốn tiểu thuyết trinh thám mới xuất bản mà Johnson đang ôm trong lòng.

"Khụ khụ!"

John ho dữ dội, nếu anh nhớ không lầm thì cuốn tiểu thuyết này mới được bán vào sáng sớm nay, tức là phải xếp hàng qua đêm để mua nó?

Danh sách sách anh viết, hiệu sách, phiên bản mới của tiểu thuyết… Những manh mối này nhanh chóng được sắp xếp trong đầu John, tự động tạo ra câu trả lời.

Suy ra đây là cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra ở hiệu sách? Trên đầu phố Luân Đôn mờ sương vào đêm khuya, tà thần phát hiện có một đồng loại cũng cải trang thành người, xếp hàng suốt đêm để mua sách? Sở thích chung khơi dậy niềm cảm hứng, giúp mối quan hệ của họ phát triển nhanh chóng, thậm chí không cần người giới thiệu?

John nghĩ với vẻ mặt kỳ quái, anh có nên bước tới đóng vai một người bạn hóm hỉnh vào lúc này không, rồi kêu lên bằng cái giọng đạo đức giả: "Sao chứ, hai người đã biết nhau rồi, tôi vốn định giới thiệu hai người với nhau đấy" cho nó hợp với quy tắc xã giao?

Không, không, anh không muốn lo chuyện bao đồng đâu! John chỉ muốn lấy viên sapphire kia ra, rồi yêu cầu tà thần tránh xa nhà mình nhất có thể, và làm ơn đừng đến tìm anh nữa!

Johnson thấy vẻ mặt John thay đổi liên tục, cảm xúc dao động kịch liệt, y lo ý chí của thám tử không thể chịu đựng được sự k*ch th*ch của hai tà thần cùng một lúc, bèn vội nhắc nhở: "Gymir, chúng ta nên đi thôi."

Y không chỉ nhắc nhở Gymir cẩn thận đừng g**t ch*t thám tử hữu ích này, mà còn nhắc nhở cả thám tử.

Bóng dáng cả hai dần dần biến mất trong màn sương, để lại John đứng chết trân tại chỗ.

Đợi đã, Gymir, đó chẳng phải là thần Biển trong truyền thuyết của thị trấn Đá Ngầm Đen sao?!

Đá ngầm quái quỷ tỏa ra mùi lưu huỳnh, nước biển đỏ như máu, những xác chết teo tóp chìm sâu dưới cát sỏi…

John đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

"Này!"

Viên cảnh sát tuần tra sốt ruột vỗ vào vai John.

Vụ án kỳ lạ quá, thương tích của người chết không thể mở miệng tả được, vợ chồng chủ nhà đối diện hiện trường khẳng định thủ phạm là ác quỷ, người thuê nhà ở tầng hai thì cho biết là do thú hoang gây ra, người thuê nhà ở tầng ba vốn là một thám tử chẳng ra gì, không chịu hợp tác điều tra lại còn mơ mơ màng màng như nhìn thấy ma.

***

Dù đêm qua có chuyện gì xảy ra thì mặt trời vẫn mọc như thường. Sau khi xua tan gần như một phần sương mù do bụi trộn lẫn với bồ hóng tạo thành, mặt trời tiếp tục đóng vai trò là nguồn sáng bí ẩn không thể thiếu nhưng cũng vô hình của thành phố Luân Đôn.

Dọc theo sông Thames, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, mọi người vô thức ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc lại tiếp tục cuộc hành trình. Có những chiếc xe ngựa riêng sang trọng, cũng như những người vô gia cư trên phố.

Mọi người đều thờ ơ với những người khác ngoài mình, cho dù Johnson có đi giữa họ, cũng không cảm thấy mình có gì khác biệt với những con người này.

Johnson cầm bức ảnh trên tay lên, liếc nhìn rồi lặng lẽ cất đi. Với vật làm tin này, Gymir có thể tìm thấy y bất cứ lúc nào, tương tự, y cũng có thể tìm thấy hắn.

Sau khi rời khỏi hiệu sách, cả hai không nói một lời, cứ đi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau hết sức ăn ý, sau đó chọn hai con đường khác nhau.

Có lẽ cuộc gặp gỡ ở hiệu sách hôm nay diễn ra quá đột ngột. Gymir có lẽ đã nhận ra từ lâu rằng mình không nên sử dụng mấy trò cũ rích của tà thần, nhưng vẫn chưa học được những phương pháp mới… Vì vậy Gymir sẽ không xuất hiện nữa cho đến khi đọc xong những cuốn sách đó.

Johnson suy nghĩ với những cảm xúc phức tạp, quyết định tìm một nơi để đọc sách của con người. Đừng hiểu lầm, là đọc sách viết về truyền thuyết Bắc Âu. Bản thân Johnson không có hứng thú với những huyền thoại do con người viết ra, y chỉ không muốn lần sau gặp nhau sẽ gây ra bất kỳ hiểu lầm nào.

Johnson không có bạn bè, cũng không có loại đồng loại đáng tin cậy để tham khảo. Y lục tung hết cả trí nhớ lên cũng không thấy bao nhiêu ví dụ về đồng loại giao phối, không có tài liệu tham khảo nào cả.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng sự tiến bộ của Gymir đã đi trước y hai năm. Vị thần cổ xưa này đã âm thầm theo dõi Johnson bấy lâu nay, thu được rất nhiều thông tin. Mà Johnson hầu như không biết gì về Gymir, ngoại trừ những truyền thuyết xa xôi và mơ hồ đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!