Chương 23: (Vô Đề)

Johnson nghi ngờ mình đã rơi vào ảo ảnh, ở Luân Đôn chắc còn một tà thần khác có năng lực bóp méo hiện thực mà y không biết, nếu không thì làm sao giải thích được việc một thần cổ xưa đã ngủ say nhiều năm xếp hàng hàng giờ trước hiệu sách lúc nửa đêm để mua vài cuốn tiểu thuyết tình yêu của con người?

Dù những tác phẩm này quả thực rất hay, ngay cả vua nước Anh cũng là một độc giả trung thành của những cuốn tiểu thuyết này, thì vẫn thật vô lý!

Tình huống hiện tại là họ đang đối mặt nhau trên con đường sương mù của Luân Đôn, Gymir đang xách một chồng tiểu thuyết bìa cứng chủ đề tình yêu, còn Johnson thì cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết trinh thám.

Mùi thuốc lá và rượu whisky nồng nặc cũng không thể che giấu bầu không khí xấu hổ này. Không, phải nói rằng hai thứ chất tạo mùi của con người này càng làm cho sự việc trở nên lúng túng hơn.

Tà thần với khả năng động não tốt hơn con người gấp mười lần cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào để giải quyết bầu không khí ngượng ngùng này.

Dù là thần cổ xưa hay thần mới, họ cũng không bao giờ giao lưu, không có thói quen chào hỏi nhau! Cách gặp gỡ thân thiện nhất là giả vờ như không nhìn thấy đối phương và thờ ơ đi qua. Tất nhiên tà thần có thể kết bạn với đồng loại, nhưng Gymir chưa từng gặp trường hợp đó, mà Johnson cũng chưa từng nghe nói đến.

Cách giao tiếp duy nhất giữa tà thần, ngoài đánh nhau thì chỉ có giao phối.

Johnson nhìn Gymir, rồi nhìn tên đống sách, cuối cùng nhận ra điều gì đó.

Lúc này, một nhóm người dân Luân Đôn cầm sách chạy ra. Họ reo hò, muốn lao về nhà càng sớm càng tốt để chia sẻ cùng người thân, hoặc để khoe khoang trước mặt bạn bè. Những niềm hân hoan ấy giống như những nét vẽ màu cam đỏ trên bức tranh sơn dầu xám xịt, bầu trời sắp hiện ánh bình minh, màn đêm sắp tàn.

"Anh…"

Johnson không thể tập trung, điều này thường là không thể xảy ra. Y vẫn không thể hỏi trực tiếp câu hỏi đó. Điều này thực sự quá lạ lùng, Johnson lặp đi lặp lại trong đầu, nếu y đoán sai thì sao?

Nếu thần Biển không hề có ý này, chỉ đơn giản là nảy sinh hứng thú với con người ở thời đại này sau khi thức tỉnh, rồi khi nhìn thấy Johnson có thể đóng vai con người một cách hoàn hảo, hắn lại càng tò mò, muốn trải nghiệm sâu sắc về cuộc sống của con người thời đại này, nên mới đuổi theo Johnson mãi không tha? Còn hóa thân gây ra sự hiểu lầm kia, chắc là hóa thân trông giống con người nhất của thần Biển rồi!

Không, suy đoán này là sai rồi, cảm giác nguy hiểm và đáng sợ lúc đó không thể nhầm lẫn được! Johnson thề rằng đối phương muốn dụ dỗ y sa đọa, để y đến gần hắn, sau đó bị hắn bắt giữ, bị hắn thao túng. Chỉ là mục đích đi săn của Gymir khác với những gì Johnson nghĩ.

Johnson: "…"

Nghe có vẻ còn đáng sợ hơn. Y muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng vì hiểu đồng loại, Johnson biết rằng tình hình sẽ tồi tệ hơn nếu y chạy. Hắn thậm chí còn không thèm ngủ nữa!

Nếu thần cổ xưa không bị quấy rầy thì có thể ngủ cho đến khi trái đất bị hủy diệt, những kẻ bị đánh thức thấy tình trạng của trái đất vẫn ổn thì sẽ trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ. Nếu tất cả thần cổ xưa đã thức tỉnh và tiếp tục các hoạt động của mình, theo một nghĩa nào đó thì tượng trưng cho ngày tận thế.

Nếu đói đến mức phát điên, thấy một đồng loại ăn được trước cửa nhà, thần cổ xưa sẽ thức dậy vì muốn ăn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Johnson đã chạy được hai năm, trên đường cũng gặp phải dấu vết của một vài tồn tại huyền bí, thần Biển cũng không hề phân tâm đi tìm kiếm thức ăn.

Hiện nay ngay trong thành phố Luân Đôn có một con Bướm Xám, nhìn có vẻ ngon miệng, mà lại ngu ngốc không biết ẩn nấp. Thần Biển có thể dễ dàng nuốt chửng nó trong một miếng, chẳng phải dễ hơn đuổi theo một Johnson rất giỏi chạy trốn hay sao? Johnson còn muốn dùng Bướm Xám để đánh lạc hướng sự chú ý của Gymir kìa!

Kết quả là thần Biển đến nhanh hơn y tưởng tượng, không những âm thầm lẻn vào Luân Đôn mà còn nói được tiếng Anh, thậm chí còn xảo quyệt sử dụng chất tạo mùi của con người để che giấu tung tích. Vì không muốn dùng quá nhiều sức mạnh dẫn đến để lộ sự tồn tại của mình, hắn sao chép phương thức trả tiền để cắt đứt liên lạc của Johnson! Hắn còn xếp hàng ngoài hiệu sách vào đêm khuya để mua sách?

Tà thần sẽ không tuân theo trật tự con người, mọi hành vi có vẻ hợp pháp đều là quyết định của họ dựa trên lợi ích riêng của bản thân. Nói cách khác, nếu không có mục đích nào đó thì ai thèm quan tâm đến loài người nhỏ bé như kiến?

Thà rằng tuân theo trật tự cũng phải ẩn mình? Đây không phải là thần Biển mà Johnson "biết"!

Ánh mắt Johnson không tự chủ rơi vào cuốn sách.

Lý trí và Tình cảm là gì, Kiêu hãnh và Định kiến ​​là gì? Điều này ám chỉ gì?

Hành vi của y có thể được coi là định kiến sao? Ai mà không sợ hãi bỏ chạy khi thấy thần cổ xưa lật mình đứng dậy khỏi đáy biển?

Biểu hiện của Gymir là kiêu hãnh sao? Rõ ràng là quá trực tiếp, lần đầu tiên gặp đã muốn quan hệ ngay tại chỗ, nếu vị thần cổ xưa này hài lòng, có lẽ hắn sẽ lại đi về ngủ tiếp. Vì thế cho dù Johnson không hiểu lầm ý của Gymir, y vẫn sẽ lựa chọn chạy nhanh bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ thì…

Với vẻ mặt phức tạp, Johnson nhìn hóa thân bóng đen, quấn chặt áo choàng che đi khuôn mặt từ mọi phương hướng, tay đang ôm một chồng tiểu thuyết lãng mạn của con người.

Được rồi, y biết thần cổ xưa này quyết tâm như thế nào!

Johnson quyết định suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Sau khi sửa lại một số quan điểm thiên lệch của mình về Gymir, hình ảnh người cá tóc đỏ khuấy động nước biển dưới vầng trăng bạc ngay lập tức hiện lên trong tâm trí Johnson. Trước đây Johnson cố ý không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại y lại có ý tưởng khác…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!