Một luồng ánh sáng tím sẫm bay lên bầu trời.
Johnson đứng trên một sân thượng thoáng đãng, nhìn xuống thành phố Luân Đôn bị sương mù che phủ.
Phía sau y, những chùm đèn pha lê thắp nến phản chiếu sảnh khiêu vũ sang trọng hoa lệ.
Đàn ông trong bộ tuxedo và phụ nữ trong bộ váy dạ hội lộng lẫy xoay người một cách duyên dáng theo điệu valse do một dàn nhạc giao hưởng nhỏ biểu diễn. Những chiếc váy dài được tô điểm bằng ren và diềm xếp nếp trượt nhẹ trên sàn nhà màu nâu sáng bóng loáng.
Tất cả nến trên đèn treo tường đều được thắp sáng, độ sáng ở nơi này thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn ban ngày. Ban ngày không thấy được sợi bạc và hoa văn ngọc trai thêu trên váy, không thấy được chất liệu của chiếc váy được làm từ hàng trăm sợi len mịn trộn với bột lưu ly*. Dưới ánh sáng vàng tuyệt đẹp này, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt mỗi người cũng trông hấp dẫn hơn trước.
* Lapis lazuli, còn gọi tắt là lapis, hay ngọc lưu ly, là một đá biến chất màu lam đậm, được dùng như đá bán quý có giá trị cao từ thời cổ đại nhờ vào màu sắc rực rỡ của nó.
Nụ cười và ánh sáng trong mắt các cô gái chàng trai trẻ tuổi càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, mọi người đều tỏa sáng như thể bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Vũ hội không chỉ đơn thuần là để khiêu vũ, bản thân nó còn là một giấc mơ, khiến lòng người say đắm.
Lúc này, ánh sáng ấm áp tràn ra từ cõi mộng mơ chiếu sáng trên khuôn mặt Johnson, xua tan cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được trên cơ thể y, và đôi mắt xanh nhạt của y dường như đang lấp lánh một chút ánh vàng.
Y đứng trong khoảng cách giữa ánh sáng và bóng tối, trước mặt là một thành phố tối tăm và lạnh lẽo. Y nhìn thấy sức mạnh tà ác thoáng qua ở đằng xa.
"Có sự sống bị cắn nuốt, con Bướm Xám kia đang săn mồi." Johnson tự nhủ.
Đây là một dinh thự quý tộc không biết tên, mà Johnson chỉ thích thú với sân thượng của nó. Y không muốn đến gần tồn tại huyền bí đang ẩn nấp trong thành phố này, lại muốn biết động thái của nó, nên chỉ có thể tìm một nơi có tầm nhìn rộng.
Johnson chợt nhớ ra rằng thám tử sống ở hướng đó, cách hiện trường vụ án mà y cảm nhận được không xa. Tuy nhiên, mối liên hệ giữa y với đống tiền vàng và đá quý kia không bị phá vỡ, vậy người bị giết không phải là thám tử.
Nét mặt Johnson trông có vẻ kỳ lạ trong giây lát, y nhớ đến sự "ô nhiễm" đã nhìn thấy trên người cô thợ giặt ngày hôm nay. Được rồi, Johnson tin rằng John sẽ không trở thành mục tiêu săn đuổi của Bướm Xám, bởi vì thám tử dường như không phải là một kẻ có phẩm hạnh đáng xấu hổ.
"Thưa ông." Đột nhiên một giọng nói cung kính vang lên từ bên cạnh.
Một người hầu bước tới chỗ Johnson với khay rượu vang trên tay.
Johnson: "…"
Sân thượng này rất rộng, được bao quanh bởi những tấm rèm treo bằng vải taffeta** màu xanh để chắn gió lạnh.
** Taffeta là một loại vải dệt trơn, mịn, sắc nét được làm từ lụa, nylon, rayon cuprammonium, axetat hoặc polyester.
Những người tham dự vũ hội sẽ tản bộ ra sân thượng để hít thở không khí, thỉnh thoảng cũng có những người đàn ông không muốn vào phòng hút thuốc ra đây hút xì gà, hoặc nói chuyện riêng tư dưới sự che chắn của bàn và rèm cửa, bởi vì ngoại trừ hướng dẫn đến sảnh vũ hội, ba mặt còn lại đều là sân thượng, có thể ngăn cản người ta nghe lén.
Nhiệm vụ của người hầu là mang đồ uống cho những vị khách ở một mình khi nhìn thấy họ.
Anh ta lén lút quan sát vị khách xa lạ này (điều này rất bình thường, có rất nhiều gương mặt mới xuất hiện tại Luân Đôn mỗi mùa xã giao) , suy đoán về danh tính và số lượng tài sản của y.
"Cho ta một ly whisky, đừng làm phiền ta nữa." Johnson ném nửa sovereign lên khay.
Đôi mắt của người hầu sáng lên, anh ta nhanh chóng cất đồng tiền vàng đi. Quý ông hào phóng này hẳn phải là một người nước ngoài giàu có, họ thường không có tước vị cao sang gì, không được chào đón cho lắm trong giới thượng lưu, nhưng lại rất hào phóng.
Một ly whisky nhanh chóng được mang đến.
Johnson cầm ly rượu, vén rèm rồi bước sang phía bên kia sân thượng.
Người hầu sờ sờ đồng tiền vàng trong túi, mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt trở nên đờ đẫn. Anh ta lắc đầu, nhìn khay của mình rồi lại nhìn góc trống trước mặt, tiếp tục bưng đồ uống cho khách. Còn số tiền xuất hiện trên người, có vẻ là chút tiền boa cho việc gửi tin nhắn giúp một vị khách nào đó.
Johnson nhìn chăm chú vào thứ rượu trong suốt trong ly, nhấp một ngụm.
Vị giác của tà thần khác hẳn với con người. Loại rượu whisky đậm đà này chỉ là một thứ mới lạ đối với Johnson. Nó không ngon, cũng không dở.
Tuy nhiên, whisky là một chất tạo mùi rất hữu hiệu của con người. Johnson hơi nghiêng ly, rượu từ từ chảy ra như bị một bàn tay vô hình điều khiển, sau đó phun đều lên cổ áo, cổ tay áo và cổ của y. Trên giày cũng có thể sử dụng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!