Chương 164: Hoàn

"…Tôi sắp điên rồi, thật đấy."

Ánh mắt Juan đờ đẫn, anh ngơ ngác cầm tách trà đen lên nhấp một miếng.

Sau đó phun ra.

Tại sao trà đen này lại có mùi thuốc?

Ờ, phải, đây là giấc mơ.

Juan nhìn ông cụ ngồi ở cạnh bàn trong vườn với vẻ trách móc.

John nhắm mắt, ngủ gật trên ghế bành. Một con mèo Anh lông ngắn nằm ngáp dài trên đầu gối ông cụ, tư thế lười biếng giống hệt chủ nhân của nó.

Gió biển ung dung thổi qua. Khu vườn của ngôi biệt thự nông thôn trên sườn đồi này luôn ở trong thời điểm đầu hè, hàng rào sơn trắng đan xen với những dây leo nở hoa và vài bụi cây. Bóng cây rậm rạp che phủ cái bàn tròn nhỏ này, nội dung bữa trà chiều mỗi lần một khác. Trà đen kiểu Anh kết hợp với món tráng miệng kiểu Pháp mang màu sắc mộng mơ, được đặt trong những món đồ sứ có viền vàng, đôi khi một cánh hoa hoặc chiếc lá sẽ nhẹ nhàng rơi xuống tấm khăn trải bàn có in hoa.

Bất cứ ai chỉ cần ngồi đây là cảm xúc và tinh thần sẽ được xoa dịu, thư giãn.

"Hans luôn coi chỗ ở của tôi như viện điều dưỡng, bây giờ cả cô cũng có thói quen này." John cố tình nói với Cindy ngồi trên ghế bên phải bằng giọng trách móc.

Cindy nâng tách trà đen lên, ho nhẹ: "Tôi rất xin lỗi, nhưng tình trạng của Juan không tốt cho lắm."

Viền dưới mắt Juan đã bầm xanh hết cả, anh gục đầu xuống, trông thậm chí còn suy sụp và già nua hơn cả John bảy mươi tuổi.

Ngôi đền đã sụp đổ. Những người sống sót của đội khảo cổ sa mạc "xuất hiện một cách thần kỳ" ở sâu trong sa mạc cách đó hàng trăm cây số. Khi sự kiện huyền bí được báo cáo cho cơ quan đặc biệt của các nước, việc khai quật khảo cổ đã bị dừng lại khẩn cấp, trở thành một trang trong hồ sơ mật.

Juan cũng bị "cách ly để điều tra".

Cindy không tiện can thiệp vào cuộc điều tra của các cơ quan bí mật thuộc chính phủ khác, nếu Juan muốn thoát thân, cách tốt nhất là dựa vào khả năng của chính mình, giả vờ mất trí nhớ và điên loạn, như vậy thì hậu hoạn mới được giảm thiểu.

Trên thực tế, hiện tại không một ai có thể căn cứ vào tọa độ để tìm ra ngôi đền trong sa mạc đó nữa. Đặc biệt là bọn tín đồ tà giáo đã nghe nói về vị trí thần Chết đang ngủ, dù đi sâu vào sa mạc cũng chỉ có thể bị lạc… Nghe nói Anubis đã mở ra một không gian riêng của mình, vì muốn có một giấc mơ dài không bị quấy rầy cùng với người tình… đây là mô tả của Johnson.

Vậy là Hans với cơ mặt giật giật, Cindy với lông mày cũng giật giật cùng ghi lại thông tin này. Có thể cái này không hữu ích nhưng những thông tin về tà thần đều rất có giá trị.

Juan không có hứng thú với chuyện bao đồng của tà thần, anh đang bị theo dõi ngoài hiện thực, chỉ có thể thả lỏng trong giấc mơ.

"Tôi không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra với tôi mọi lúc mọi nơi? Trái đất lớn như vậy, tà thần đánh nhau thì chọn chỗ nào mà chẳng được?"Juan suy sụp tự lẩm bẩm với mình, ánh mắt đờ đẫn.

Cindy: "…"

"Tôi nghĩ không có ai xui xẻo hơn tôi nữa." Juan nằm dài ra bàn.

"Không, vẫn có đấy."

Cindy búng ngón tay, một chồng giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt Juan.

"Đây là cái gì? Hồ sơ?" Juan bối rối mở tập tài liệu ra.

Sau đó, anh "được gặp" một phóng viên người Mỹ tên Davy, người luôn xuất hiện ở nhiều sự kiện huyền bí khác nhau, và lần nào cũng có thể thoát khỏi thảm họa một cách thần kỳ. Trong đó bao gồm cả hai thảm họa khủng khiếp nhất là trận động đất ở Chile cách đây mười năm và trận tuyết lở ở Peru vào tháng trước.

"Thế này mà cũng có thể trốn thoát?" Juan kinh ngạc hỏi: "Sao làm được vậy?"

"Anh ta có linh cảm về cái chết, một thiên phú vô cùng đặc biệt, chúng tôi đã từng phát hiện ra điều này ở một bé gái, cô bé tiên đoán rằng ngôi nhà của mình sẽ sụp đổ, nhưng người đặc biệt có thể thu hút tồn tại huyền bí như Davy… không, phải là chủ động đi tìm tồn tại huyền bí mà mãi vẫn chưa chết như anh ta thì chỉ có một." Giọng điệu của Cindy rất kỳ lạ, như thể cô đang ngưỡng mộ nhưng cũng có vẻ như đang cảm thán.

Có một thám tử nọ thông thạo năm thứ tiếng, biết lái nhiều hơn ba phương tiện giao thông, hiểu biết về y học, thiên văn, khảo cổ học và các kiến ​​thức khác, biết bẻ khóa và bơi lội, có thể sánh ngang với một đặc vụ xuất sắc.

Còn một phóng viên khác thì sao? Anh ta chỉ có thể nói tiếng Anh, lái xe thì không tự tông chết mình, ừm… thế là hết, anh ta cứ tìm đến cái chết, nhưng mãi vẫn không chết! Đây là gì nếu không phải là may mắn? Trong giây lát, Cindy nghĩ mình có thể hiểu được tại sao Johnson lại muốn quan sát Davy.

Không, không, tư duy đồng bộ với tà thần là rất nguy hiểm! Cindy lập tức ngừng suy nghĩ, nói tiếp: "Vì thế mỗi khi nguy hiểm ập đến, Davy đều đang trên đường trốn thoát, còn trong trận động đất và trận tuyết lở này, anh ta nói đã lên đường từ hơn mười tiếng trước, vẫn bị mắc kẹt trong vùng nguy hiểm… Sau đó anh ta mất hết trí nhớ, không thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!