Chương 163: (Vô Đề)

Châu Phi, sa mạc Nubian.

Nền văn minh huy hoàng một thời bị nhấn chìm dưới lớp cát vàng, những tấm bia đá bị phong hóa, những ngôi đền biến mất.

Bọn cướp sa mạc từng phi nước đại qua đây, đạn pháo chiến tranh từng bay qua đây, cùng với vô số truyền thuyết về kho báu.

Hiện nay chỉ còn lại đội khảo cổ.

Đội lạc đà ngồi nghỉ ngơi dưới cái bóng của vách đá sa thạch, gần đó là khu lều trại, tiếng máy phát điện kêu ong ong. Không khí khô hanh một cách bất thường nhưng đó lại là điều tốt cho việc khai quật khảo cổ, những bức bích họa trong lối đi lăng mộ sẽ không đổi màu và bong tróc trong vòng một phút sau khi được mở ra, địa điểm khai quật sẽ không bị sập khi trời mưa bất chợt. Máy phát điện kêu ong ong, những chiếc quạt lớn và cồng kềnh đang quay.

Người ngồi trong lều không làm gì cả mà chẳng mấy chốc quần áo đã ướt đẫm.

"…Tại đây chúng tôi phát hiện ra rằng các đường hầm dưới lòng đất rất phức tạp, giống như một mê cung khổng lồ. Dựa trên phân tích các tấm bia đá được khai quật và đặc điểm kiến ​​trúc bề mặt, đây là một ngôi đền Ai Cập, rất kỳ lạ… có thể được xây dựng sau chiến thắng của Ai Cập trước vương quốc Nubia vào thời kỳ Vương triều thứ mười chín… Ông Juan, ông đang nghe chứ?"

"A, mời nói tiếp." Juan nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống bản đồ vẽ tay trên bàn.

Là người phát hiện ra di tích của nền văn minh Babylon cổ đại, anh đã rất nổi tiếng, từng tham dự nhiều cuộc diễn thuyết ở trường đại học. Ngoài thù lao của tà thần, Juan quả thật rất có tài trong lĩnh vực trắc địa nơi hoang dã, sau khi đạt được danh tiếng và tài sản, anh không chìm đắm trong đó mà càng tích cực tham gia cùng các đồng nghiệp hơn. Vì vậy, năng lực xuất sắc của anh càng được nhiều người khen ngợi.

Ngay khi việc khai quật ngôi đền vô danh trên sa mạc đi vào bế tắc, đội khảo cổ và bảo tàng Mỹ chịu trách nhiệm tài trợ đã nghĩ ngay đến Juan, bỏ ra số tiền lớn để mời Juan đến đây một chuyến.

Juan nhẹ nhàng bóp sống mũi của mình, anh cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt cứ sụp xuống. Có lẽ là do lệch múi giờ.

"Sau khi đi vào lòng đất hai mươi mét, có hai con đường rẽ nhánh, và đường nhánh lại phân nhánh tiếp, cho đến nay, tổng cộng đã phát hiện được bốn mươi tám con đường, một nửa trong số chúng đã bị chặn cứng ở đoạn cuối, nghi ngờ có bẫy. Nhưng đã nhiều năm chưa được bảo dưỡng, không thể khởi động được, mạo hiểm gây nổ thì lo làm hỏng các hiện vật đằng sau tường đá."

"Tôi biết rồi." Juan bình tĩnh cầm bản đồ lên, so sánh với địa hình trước lều.

Trưởng đội khảo cổ thấy Juan không hề tỏ ra nôn nóng thì lập tức cảm thấy vui mừng, quả nhiên là Juan! Tìm đúng người rồi!

Tất nhiên là Juan rất bình tĩnh, bởi vì bản đồ này đơn giản hơn nhiều so với bản đồ vực thẳm vô tận núi Arabika mà Juan đã bí mật vẽ ở nhà, dù phức tạp đến đâu cũng chẳng thể so sánh với hố không đáy sâu hàng ngàn mét có tà thần chiếm giữ phải không nào?

"Tôi không biết nhiều về nền văn minh Ai Cập, các anh đã xác nhận đây là đền thờ nào chưa?"

"Theo bích họa, có vẻ như là Anubis…"

"Sao cơ?" Juan kinh ngạc.

Các thành viên nhóm khảo cổ thở dài: "Phải đấy, việc thờ thần Chết Anubis được cho là có từ thời kỳ đầu của Ai Cập cổ đại, khi vương quốc Nubia sụp đổ, vị trí Chúa tể Địa ngục của Anubis đã được thay thế bởi một vị thần khác, cho nên ngôi đền này thực sự kỳ lạ, nhưng máy móc phân tích cho thấy niên đại là chính xác…"

Không, Juan nghĩ, đó không phải là lý do khiến anh ngạc nhiên.

Vì không muốn lại tiếp xúc với sự kiện huyền bí trong công việc nên Juan đã "học" về các mối liên hệ giữa thần thoại, truyền thuyết của các nước với tà thần trong cõi mộng. Anh không tìm hiểu sâu nhưng vẫn nhớ thần Trí tuệ Thoth được các học giả huyền bí học tôn thờ, và thần Chết Anubis chẳng mấy khi đáp lại lời kêu gọi. Con người tôn thờ thần Trí tuệ vì họ muốn đạt được kiến ​​thức, còn việc lấy lòng thần Chết bắt nguồn từ nỗi sợ cái chết.

Dù thần Chết khó tiếp xúc gấp ngàn lần thần Trí tuệ, nhưng vẫn có những giáo phái bí mật miệt mài nghiên cứu và nỗ lực.

"Đền thờ thần Anubis, các anh chắc chứ?" Da đầu Juan tê dại, giọng nói méo hẳn đi: "Từ sau khi khai quật đến nay không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra chứ?"

"…" Các thành viên đội khảo cổ ngơ ngác nhìn anh.

"Không có gì? Ác mộng? Ảo giác?" Juan tay chân luống cuống giật lấy sổ tay công việc trong doanh trại mà đọc.

Việc khai quật đã diễn ra được ba tháng, nếu tính cả công việc khảo sát sơ bộ thì tổng cộng đã mất hơn nửa năm. Juan đã đọc thông tin cơ bản trước khi đến đây, anh thực sự chưa từng nghe nói về bất kỳ tai nạn nào, nhưng điều này không đảm bảo sẽ có những tai nạn nhỏ không dẫn đến cái chết. Ví dụ như ai đó mất tích rồi được tìm thấy một ngày sau đó, hoặc ai đó đột nhiên sốt cao… đó đều là những dấu hiệu!

"Có không?" Juan hỏi tiếp.

"Không có? Ông Juan, ông có… tin vào lời nguyền chết chóc của người Ai Cập hay thứ gì đó tương tự không?" Thủ lĩnh đội khảo cổ cau mày hỏi.

Juan vẫn chưa yên tâm. Anh biết rằng nhiều tà thần có vẻ như hoàn toàn phớt lờ hoạt động của con người trong khi đang ngủ, nhưng sự an toàn này được quyết định bởi hai biến số: "thời gian" và "mức độ". Lúc đầu thì có thể ổn nhưng sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu cứ tiếp tục kéo dài.

"Một ngôi đền không nên tồn tại ở bất kỳ thời điểm hay địa điểm nào trong lịch sử, các anh không thấy lạ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!