Chương 161: (Vô Đề)

Davy sắp phát điên đến nơi.

Bởi vì anh là người duy nhất sống sót sau trận tuyết lở.

Chuyện này rõ ràng là không bình thường.

Dù trận tuyết lở xảy ra vào ban đêm và việc cứu hộ không kịp thời, chỉ tìm thấy thi thể dưới tuyết nhưng vẫn có những người may mắn không bị sóng tuyết kinh hoàng nuốt chửng. Giống như Davy, họ sợ quái vật người thằn lằn, cũng trốn khỏi thành phố trong đêm, tình cờ chọn con đường cao hơn. Theo lý mà nói thì tất cả họ đều còn sống, chỉ là quá sợ hãi hoặc bị thương thôi. Nhưng không phải vậy, tất cả họ đều đã chết.

Tất cả các xác chết đều có khuôn mặt sợ hãi, đồng thời hai tay bịt tai thật chặt, như thể họ đã nghe thấy một âm thanh khủng khiếp nào đó.

Sau khi tin tức lan truyền, các phóng viên từ khắp nơi trên thế giới đổ xô đến phỏng vấn Davy, thậm chí còn lao vào bệnh viện. Ngay cả khi Davy đi vệ sinh cũng có người bất ngờ trèo qua vách ngăn để nói chuyện với anh. Đây là lần đầu tiên Davy thấy đồng nghiệp của mình đáng ghét đến thế, nhìn những khuôn mặt điên cuồng và đôi mắt đỏ bừng đó, anh có cảm giác họ như một bầy linh cẩu đói khát vừa tìm được con mồi.

Những phóng viên này đã tự bịa ra rất nhiều bài báo, sau đó mang kết luận đến gặp Davy, buộc anh thừa nhận rằng mình đã "nhìn thấy UFO", "chính phủ của một quốc gia nào đó đang tiến hành các thí nghiệm về biến đổi con người ở vùng núi", "gặp phải chủng loài người thằn lằn thuộc nền văn minh tiền sử huyền thoại"…

Tất nhiên là không thể thừa nhận được, Davy biết mình sẽ gặp rắc rối nếu nói ra những điều như vậy.

Nhưng rắc rối vẫn đến.

Davy bị một nhóm người Mỹ có thân phận khả nghi đưa ra khỏi bệnh viện. Họ mặc áo khoác da màu đen, đeo kính râm và mang theo súng, lời họ nói được pha trộn với nhiều bí danh hay ám hiệu, tỏ ra rất bí ẩn. Davy đã nghe nói về những người này, thực tế là anh đã âm thầm điều tra họ… một cơ quan bí mật nào đó ở Hoa Kỳ, có người nói rằng họ phụ trách các vấn đề ngoài hành tinh, người khác nói rằng họ hiểu về phép thuật và lời nguyền.

Davy biết ngay rằng tình thế của anh đang rất nguy hiểm.

"…Không, tôi không bị tuyết vùi lấp, tôi… đã tự mình đi vào?"

Davy làm ra vẻ cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó. Anh không hoàn toàn giả vờ ngu ngốc mà cứ nhìn những người này bằng ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác. Khi nói đến tình tiết mấu chốt, anh còn ôm đầu, vẻ mặt rất đau đớn. Đoạn sau thì không cần thiết phải giả vờ nữa, hễ cứ nghĩ đến tình huống kỳ lạ vào đêm tuyết lở đó là Davy lại bị ù tai trầm trọng, chóng mặt, mọi thứ trước mắt đều là bóng chồng.

"Kỳ lạ thật, tôi không nhớ, không nhớ cái gì nữa cả!"

Mấy người Mỹ mặc áo khoác da màu đen nhìn nhau, không hề nghi ngờ rằng Davy đang nói dối. Bởi vì hồ sơ bệnh án của Davy ở Mỹ cho thấy anh đã mất trí nhớ về trận động đất ở Chile cách đây mười năm, anh luôn giật mình thức giấc giữa đêm rồi phải đi khám bác sĩ. Do thời gian có hạn nên họ chỉ tiến hành điều tra sơ bộ về người thân, bạn bè của Davy cũng như hồ sơ của anh, thông tin cho thấy Davy chưa từng tiếp xúc với giới huyền bí học, đồng thời luôn coi những giác quan nhạy bén vượt xa người thường là chứng rối loạn tâm thần hoặc vấn đề tâm lý.

Có nhiều trường hợp các triệu chứng bộc lộ rõ ​​ràng khi còn nhỏ, nhưng độ nhạy của trực giác sẽ mất đi khi trưởng thành. Thông thường, khả năng này sẽ chỉ được đánh thức lại vào những thời điểm quan trọng. Sau khi thức tỉnh, có hai khả năng sẽ xảy ra, một là hiểu được thế giới chân thực, trường hợp còn lại giống như những gì Davy thể hiện, hoang mang ngơ ngác không còn trí nhớ, quay trở lại cuộc sống bình thường vô vị.

Biểu hiện của Davy là trường hợp thứ hai.

"Tại sao anh lại đến Peru?"

"Tôi đang sưu tầm những giai thoại về Nam Mỹ, tôi thấy trận động đất mười năm trước rất kỳ lạ, tôi đang tìm những người đã từng trải qua chuyện tương tự như tôi…"

Davy vung vẩy hai tay, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những câu chuyện kỳ ​​quặc mà anh đã sưu tầm được. Trong đó quả thực có một phần liên quan đến tà thần, nhưng người trong cơ quan bí mật đã nắm giữ cả rồi, phần còn lại đều là bịa đặt, càng nghe càng thấy nhàm chán.

"…Được rồi, tên ngốc này không biết gì cả."

"Chúng ta đã đo được những giá trị khủng khiếp trên ngọn núi nơi xảy ra trận tuyết lở, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là xung đột giữa tà thần."

"Một kẻ ngu ngốc thế này làm sao có thể biết được bí mật gì? Chúng ta đã kiểm tra đồ đạc của hắn, không có đồ vật khả nghi, đồng thời kết quả khám sức khỏe của bệnh viện cũng cho thấy không bị ô nhiễm."

Đám người mặc áo khoác da đen đang thì thầm trao đổi, Davy không thể nghe được họ đang nói gì. Thế rồi ba ngày sau khi bị bắt đi, Davy đã lấy lại được tự do, đám người này cho anh một tấm vé đi thuyền và một tấm hộ chiếu mới.

"Các anh là…"

"Cứ coi chúng tôi là nhân viên hải quan đi, vốn dĩ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án buôn lậu, được rồi, anh có thể đi."

Davy lập tức vận dụng bản năng làm báo của mình, tỏ vẻ như muốn hỏi thăm tình tiết cụ thể của vụ buôn lậu. Đám người mặc áo khoác da đen sốt ruột đẩy anh lên xe đưa ra bến cảng, yêu cầu anh lên tàu rời đi ngay lập tức.

Sau khi làm thủ tục xong, Davy bước vào cabin, cảm thấy rất phấn khích. Anh biết mình đã trốn thoát, anh vẫn ổn!

Một người phụ nữ bước về phía anh, ăn mặc rất sang trọng, nói bằng giọng đặc trưng của người Anh: "Có phải là ông Davy Duke không?"

"Cô là?" Davy cảnh giác, anh nghi ngờ người kia là phóng viên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!