Bầu trời tối tăm lóe ánh sáng đỏ, những đám mây cuồn cuộn.
Johnson đứng trên cây thánh giá trên nóc nhà thờ, chiếc áo khoác đen phần phật trong gió mạnh. Y không đội mũ, chiếc áo choàng lữ hành dùng để ngụy trang đã biến mất, đôi mắt xanh nhạt trong suốt, lạnh lùng và vô hồn.
Nếu John nhìn thấy cảnh này, anh sẽ nói rằng kẻ này lại không tôn trọng sự sống, và xem sự sống chết bi thảm như xem một vở kịch.
Thực ra Johnson không hề cố ý đứng ở vị trí này.
Nước biển đã nhấn chìm toàn bộ thị trấn, ngay cả ngọn tháp của nhà thờ cũng chìm trong nước, giữa đại dương bao la chỉ còn cây thánh giá màu đen này nhô lên, nhìn thoáng qua, khung cảnh này hoang tàn, khủng khiếp và thêm phần thần bí, kỳ dị.
Nhưng Johnson lại không cảm nhận được những thứ đó, y đứng đây thuần túy là bởi vì ngoại trừ nơi này không có chỗ nào khác để đứng.
Johnson tỏ ra bình tĩnh, vì mọi việc diễn ra đúng như y mong đợi.
Người dân thị trấn Đá Ngầm Đen chưa chết.
Trận sóng thần này nhìn có vẻ dữ dội và đáng sợ nhưng thực chất nó chỉ gây lũ lụt. Sức mạnh của những con sóng khổng lồ biến mất ngay sau khi đổ bộ vào bờ, nước biển "càn quét" cả thị trấn, lúc này thần Biển hẳn đang "nhìn xuống" vật tế của mình.
Johnson khẽ cười một tiếng.
Vật tế là gì, đó là sự hiểu lầm của con người.
Những tồn tại huyền bí xa xưa quả thực sẽ không từ chối những vật tế được đưa đến tận cửa nhà mình, nhưng máu thịt này không thể lấp đầy bụng, chúng không xem máu thịt là thức ăn. Những nghi lễ tế lễ sôi động đó chỉ như tiếng ruồi muỗi liên tục bay vo ve quanh tai. Thái độ của thần đối với vật tế đã dính máu là gì? Tiềm thức bảo rằng hãy loại bỏ những tiếng khóc than r*n r* đó đi.
Ở góc độ của con người, quá trình này giống như việc "chấp nhận" một vật tế, ăn rất ngon miệng, hài lòng rồi càn quét đàn tế ngay tại chỗ, và lại chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi dọn dẹp mấy con bọ nhỏ trong phòng, căn phòng này trông có vẻ dễ chịu và thích hợp để ngủ hơn những nơi khác?
Xét về kết quả thì "kiến thức huyền bí học" của con người không có gì sai trái: Hiến tế bằng máu và tiếng than khóc có thể đánh thức thần cổ xưa, dâng lên vật tế vấy máu xoa dịu cơn giận của thần cổ xưa, chỉ cần không tiếp tục làm trò ngu xuẩn, thần cổ xưa sẽ không hoàn toàn thức tỉnh.
Vì vậy thần Biển sẽ g**t ch*t những thứ ồn ào đó. Trong khi nửa tỉnh nửa mê, giữ nguyên tư thế nằm, và xem xét thứ gì đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
Johnson tin rằng thần Biển sẽ không tấn công bừa bãi, vì y biết rằng thám tử đã nhặt bức ảnh đó, và giữ nó bên mình.
Sức mạnh còn sót lại trên bức ảnh đó thuộc về Johnson.
Thần Biển sẽ miễn cưỡng tập trung tinh thần, đọc qua "lá thư của đồng loại", nên sẽ không có chuyện không thèm mở mắt đọc mà trực tiếp ngấu nghiến người dân thị trấn Đá Ngầm Đen và John.
Một bức ảnh là một lá thư. Chỉ cần kích hoạt sức mạnh trên đó là có thể nhìn thấy chủ nhân ban đầu của sức mạnh, đây là một lá thư giải thích khá ổn.
Johnson không cố ý đột nhập vào lãnh địa khép kín nơi thần Biển đang ngủ yên, y chỉ muốn tìm một con người, kẻ đó đang xảo quyệt ẩn náu trong thị trấn Đá Ngầm Đen.
Thần Biển Gymir không hề nóng tính, mà thuộc kiểu tồn tại huyền bí hoàn toàn không muốn cử động chút nào. Ít nhất trong trí nhớ của Johnson thì không có nhiều truyền thuyết về nó, vị thần cổ xưa không thể miêu tả này vẫn luôn ngủ yên trong hang động xưa cũ của nó.
Vì vậy, chỉ cần không chủ động x*m ph*m l*nh th* của thần Biển, không gây phiền phức thì thần Biển sẽ không để ý đến những đồng loại "đi ngang qua". Bất kể đồng loại này mạnh mẽ, hay yếu ớt. Miễn là không làm phiền giấc ngủ của nó.
Johnson nhìn mặt biển xa xa, toàn bộ lãnh địa bao trùm quanh thị trấn Đá Ngầm Đen hiện lên trong mắt y… Nó giống như một quả cầu trong suốt được bọc trong một lớp lưới đen. Thị trấn, vách đá và biển tạo thành một quả cầu pha lê tuyệt đẹp, giờ đây phần dưới của quả cầu pha lê đã bị nước biển nhấn chìm, chỉ còn lại bầu trời đầy những đám mây đen.
Ầm ầm.
Âm thanh kỳ lạ và ồn ào phát ra từ đáy biển. Những cột khói xám đen bốc lên, nối liền với bầu trời. Phần đế của quả cầu pha lê rung chuyển dữ dội.
Đúng vậy, Đá ngầm quái quỷ được nhìn thấy khi đứng trên bãi biển của thị trấn Đá Ngầm Đen thực chất chỉ là hình ảnh phóng chiếu chứ không phải thật sự tồn tại.
Thực thể của nó thật ra là đáy biển, thân thể của thần cổ xưa đã hòa làm một với nham thạch từ lâu, khi nó nửa tỉnh nửa mê, đáy biển sẽ rung chuyển dữ dội, nham thạch cũng liên tục bong ra.
Magma bên dưới lớp vỏ trái đất cung cấp nguồn nhiệt ấm áp, như một chiếc túi da chứa đầy nước nóng, áp vào cơ thể thần cổ xưa, khiến giấc mơ trở nên yên bình và tuyệt diệu.
Khi thần cổ xưa di chuyển cơ thể, các lỗ thông hơi nóng vốn bị chặn ngay lập tức phun ra khí độc từ sâu trong vỏ trái đất, magma cuộn trào. Những khí này tạo thành một vùng mây màu đỏ nhanh chóng lan ra khắp quả cầu pha lê.
Là người bị mắc kẹt trong quả cầu pha lê, Johnson chỉ có thể đứng ở nơi cao, im lặng quan sát những hiện tượng dị thường này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!