Tìm thấy xác Gấu con, tôi oà khóc tu tu lên một trận rồi cũng nín, không khóc nữa. Tôi ôm nhóc đi lau vết máu rồi tìm cái hộp vuông thật đẹp, lót khăn trắng sạch sẽ rồi đem chôn trong góc vườn.
Những thứ tôi có thể làm cho Gấu con của tôi, nhiều lắm cũng chỉ có vậy... mong cho nhóc mau sớm đầu thai chuyển kiếp khác, tôi thật sự nhớ nhóc nhiều lắm.
Vừa xót xa vừa tức giận, tôi biết Gấu con không phải tự nhiên mà chết, nó là bị người khác đánh đến chết. Nhưng dù cho tôi có xót thì cũng không làm được gì khác, nhà này không phải là nhà của tôi, tôi với Gấu con chỉ là ở nhờ mà thôi, không thể vì một chuyện được coi là cỏn con mà làm ầm lên được.
Đối với tôi, Gấu con là một sinh mạng nhưng đối với những người khác, nó chỉ là một loài xúc vật... không hơn không kém.
Nhưng tôi ghim, tôi ghim sâu vào trong lòng, để tôi biết được là ai đánh chết chó con của tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho đâu.
Biết tôi buồn nên chị Hồng với chị Liễu cũng có an ủi, dì Tư thì càm ràm:
- Thôi đi mạy, dù sao cũng là một con chó, lỡ chết rồi thì thôi, buồn làm gì, mốt nhà ai cho tao xin cho mày con khác. Tưởng gì chứ chó thì đầy, sợ gì không có con khác nuôi.
Tôi im ru không trả lời, dì Tư cằn nhằn mấy câu nữa thì cũng mặc kệ. Tôi thì không giận ai đâu nhưng tôi buồn, loài chó là loài trung thành với con người nhất, vậy mà có nhiều người vô tâm với nó quá.
Qua ngày hôm sau, tôi xin bà chủ cho tôi về thăm nhà nửa buổi, bà chủ cũng biết con chó của tôi mới chết, mặc dù cằn nhằn nhưng vẫn cho tôi về. Qua phà, tôi ghé chợ mua ít trái cây hoa tươi cúng mẹ với lại mua ít bánh ngọt thuốc lá làm quà cho cha.
Mua mấy thứ cao sang hơn thì tôi không có tiền chứ mấy thứ quà vặt đó, tôi đủ sức. Biết tôi về, cha ra ruộng bắt cá lóc về nấu canh chua bông điên điển cho tôi ăn, có ít khô ngon, cha đem đi nướng thơm phức đãi con gái. Ngồi ăn cơm, cha gắp cho tôi miếng khô đầy thịt, cha hỏi:
- Mày qua bển ăn đồ ngon không chứ gì, giờ ăn khô ăn được không?
Tôi nhìn cha, bĩu môi:
- Cha làm như con gái cha là chủ cả không bằng vậy, con cũng ăn uống bình thường chứ có ăn ngon đâu. Con thèm canh chua cha nấu muốn chết luôn, tới bữa nay mới xin về được.
Cha tôi cười cười:
- Vậy ăn đi, ăn cho đã thèm.
Ăn xong bữa cơm, hai cha con ngồi nói chuyện, chợt cha hỏi:
- Con Gấu bao lớn rồi? Nếu mà nuôi không được thì đem nó về cho tao, để bên nhà người ta, ăn cơm nhà người ta riết cũng kỳ.
Nghe cha nhắc tới con Gấu, tôi buồn so, trả lời:
- Con Gấu... nó chết rồi cha.
Cha tôi giật mình:
- Chết rồi? Sao chết? Bệnh chết hả?
Tôi không muốn nói cho cha tôi biết về chuyện con Gấu bị đánh chết, nói ra làm chi thêm buồn nên liền gật đầu cho qua chuyện.
Lúc chuẩn bị qua phà, cha có nhìn tôi an ủi:
- Thôi, để mai cha đi xin cho mày con khác, nhà bà Tí có bầy chó con mới đẻ thấy thương lắm, để cha xin rồi đem qua bển cho mày nuôi.
Tôi khẽ cười rồi lắc đầu:
- Thôi cha, con không nuôi nữa đâu, cha đừng có xin. Mình qua nhà người ta làm chứ cũng không phải nhà mình, để hết năm con về rồi cha xin cho con cũng được.
- Ờ, thì thôi cha không xin nữa, mà qua bển có cần cái gì thì gọi cho cha, cha mua đem qua cho mày, nghen.
Phà tới giờ chạy, tôi liền tạm biệt cha rồi lên phà để sang sông về lại bên cồn Quý. Về thăm cha mới có nửa ngày thôi mà tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Đúng là khi mệt mỏi thì gia đình vẫn là nơi ấm áp để về nhất, còn có cha... thật là tốt.
Xuống phà, tôi đi bộ về nhà chủ để đỡ tiền xe ôm, đi được một đoạn, tôi nghe sau lưng có tiếng còi xe hơi, vì đường nhỏ nên tôi nhanh chân tránh sát vô trong nhường cho xe qua trước.
Chiếc xe hơi chạy ngang qua tôi rồi đột nhiên dừng lại, nhìn biển số xe cũng thấy quen quen, đang còn ngờ ngợ không biết là ai thì người trong xe đã mở cửa xe bước xuống. Úi chao, là cậu Tư, cậu Tư chắc vừa đi công chuyện về, quần tây áo sơ mi phẳng phiu quá chừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!