Chương 47: Đại kết cục

Kể từ hôm biết tôi có bầu tới giờ, chồng tôi hết sức cẩn thận khi chăm sóc tôi, anh chăm tôi như chăm em bé ấy, lo từ miếng ăn tới giấc ngủ. Lắm khi tôi cứ tưởng mình là con của anh không bằng, lo thế này thì có mà sinh hư sớm.

Cha tôi hay tin tôi có em bé, cứ ba bốn ngày ông lại gọi điện kêu tôi về nhà rồi nấu cho tôi món này món kia ăn để tẩm bổ. Đối với đứa bé trong bụng tôi, cả bên nội lẫn bên ngoại đều trông mong và yêu thương bé con vô cùng.

Mà chắc là biết được cưng nên bé con không ngoan tí nào, mới có mấy tuần tuổi đã hành cho tôi lên bờ xuống ruộng. Ăn không ăn được, uống cũng không uống được, mãi đến hơn 4 tháng thì tình hình mới khả quan hơn một chút.

Trưa này, không biết chồng tôi lấy đâu về được hai quả trứng ngỗng với một trái lựu, anh hí hửng khoe với tôi:

– Lát anh luộc trứng ngỗng cho em ăn nha, người lớn nói có bầu mà ăn trứng ngỗng là tốt lắm á.

Tôi nhìn hai quả trứng ngỗng còn dính cả lông, tôi liền hỏi:

– Anh mua ở đâu mà nhìn nó dơ dữ vậy?

Anh cười hì hì:

– Anh… ăn cắp đó.

– Ăn cắp? Ở đâu?

– Anh ăn cắp trứng ngỗng bên nhà chú Út, còn trái lựu này là anh hái nhà ông Tư.

Tôi nhăn mặt hỏi anh:

– Sao tự dưng đi ăn cắp? Anh ra chợ mua là được mà, để người ta biết thì có mà đội cái quần lên đầu luôn.

Chồng tôi lè lưỡi cười cười:

– Yên tâm đi, anh ăn cắp không có ai thấy đâu. Mà tại vì người ta nói, bà bầu mà ăn trứng ngỗng ăn cắp được thì mới bổ cho em bé. Cái này khó khăn lắm anh mới lấy được đó, giờ anh xuống luộc lên cho em nha.

Dứt câu, anh hí ha hí hửng cầm hai quả trứng ngỗng đi xuống nhà sau, bộ dáng vui mừng trông buồn cười chết đi được. Mà đúng là dân "đi trộm", trên đầu vẫn còn dính lông của ngỗng kia kìa…

Ối giời ơi là giời… chồng tôi có con vào rồi lại cứ y như đứa trẻ… khổ cái thân tôi quá mà!

Thai hơn năm tháng, tôi đi siêu âm giới tính ở bao nhiêu chỗ vẫn không biết chính xác được trong bụng là bé trai hay bé gái. Mà thật ra tôi cũng không quan trọng chuyện con trai hay con gái đâu vì sinh ra con nào tôi cũng thương hết mà.

Ban đầu tôi còn sợ chồng tôi không vui nhưng sau khi nghe anh nói anh cũng không để ý, tôi lại thấy khỏe hẳn ra. Nếu đã vậy thì cứ để gần sinh rồi đi siêu âm giới tính luôn cho hồi hộp.

………………………

Phi Uyển với Quý Trung cuối cùng cũng ra tòa xử án, nghe nói Phi Uyển đi tù đến hơn ba năm, còn Quý Trung thì chỉ hơn một năm thôi. Án đưa ra như thế là do Phi Uyển nhận hết tội lỗi về mình, bao gồm cả việc truy sát Thuỳ và cả chuyện phóng hỏa nhà tôi.

Tôi thấy như vậy là vẫn còn nhẹ lắm nhưng mà thôi vậy, tòa án pháp luật đã xử xong thì vẫn còn toà án lương tâm kia mà. Nhân quả đâu bỏ xót một ai đâu, nghiệp ai người đó lãnh… lo gì bị bỏ xót chứ?!

Tối hôm qua cha tôi gọi cho tôi, ông bảo tôi bữa nay về nhà chơi, ông mới mua được cặp chim cu đất thịt không, bữa nay nấu cháo cho tôi ăn tẩm bổ. Múc phần tôi một bát to tướng, cha lại để dành cho chồng tôi một bát to, còn ông thì chỉ ăn có một chén nhỏ.

Ăn xong, hai cha con ngồi bên hông nhà nói chuyện, cha tôi dường như có việc gì đó khó nói hay sao ấy, tôi cứ thấy ông ấp úng mãi không thôi.

– Cha… bộ có chuyện gì hả cha?

Con thấy cha bữa nay… sao sao á?

Cha tôi nhìn tôi, ông ngập ngừng mãi:

– Có chuyện này… cha… cha không biết…

Tôi ngồi sát lại gần ông, tôi hỏi:

– Có chuyện gì cha nói đi, cha làm con lo quá à.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!