Chương 46: (Vô Đề)

Đêm tân hôn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi liền chui tọt lên giường nằm trước, chồng tôi lúc này đang bận sắp xếp quần áo của tôi cho vào tủ, bộ dáng hí hửng vui vui vẻ vẻ.

Tôi ngồi trên giường nhìn chồng tôi chăm chú, cái cảm giác có được chồng… nó vừa suиɠ sướиɠ lại vừa cảm thấy lạ lẫm không quen…

– Em tắm xong rồi à?

Vậy mau đi ngủ, giờ cũng trễ lắm rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, giọng ấp úng:

– Giờ mới có 11 giờ chứ trễ đâu… từ từ ngồi ngủ.

Anh đi tới trước mặt tôi, cười tủm tỉm khẽ hỏi:

– Em… sợ ngủ với anh à?

Tôi tằng hắng mấy cái, cố tỏ ra bình thường, tôi nói:

– Ai sợ… em có sợ đâu… anh nói cái gì… kỳ cục.

Anh gật gật, giọng điệu khoái chí:

– Vậy được… xích vô trong đi, anh buồn ngủ rồi.

Tôi cố chống chế đến phút cuối cùng:

– Anh… vô trong nằm đi, em ngủ phía ngoài cho.

Chồng tôi nhướn mày nhìn tôi, anh lại gật:

– Vậy được, anh nằm trong hay nằm ngoài gì cũng không ảnh hưởng… đến quá trình đâu vợ à.

Mặt tôi bắt đầu nóng lên… quá trình gì chứ… ai muốn có quá trình gì với anh…

Đợi anh nằm yên vị ở phía trong rồi, tôi ở đây mới kéo mền nằm xuống. Cái giường này quả thực rất là to nhưng sao tôi thấy nó cứ hẹp hẹp thế nào ấy, có nhích ra sát bên ngoài vẫn không thấy cách xa chồng tôi là bao nhiêu.

– Em nhích một chút nữa là rơi xuống đất bây giờ, nằm sát vô.

Vừa nói anh vừa với tay kéo tôi lại sát gần anh, tôi bị lôi một phát ngon ơ nên đâu kịp chống cự lại. Chớp mắt một cái đã thấy mặt mình vùi vào trong người anh, còn cảm nhận rõ ràng được mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt. Ôi cái cảm giác này… không có bút mực nào có thể tả hết được.

Quý Lãnh chợt kéo tôi lên trên người anh, tôi ngại đến đỏ bừng mặt, đầu dán chặt vào ngực anh không dán nhìn lên. Thấy tôi cứ cúi đầu, anh lại nâng mặt tôi lên, dịu giọng nhẹ nhàng hỏi:

– Sao cứ ngại với anh vậy?

Đã là vợ chồng rồi mà.

Tim tôi đập thình thịch, tôi có chút cuống lên:

– Em… em…

Anh ôm chặt lấy eo tôi, một tay khẽ xoa xoa sau lưng khiến da gà tôi dựng lên hết. Anh lại nhấc tôi lên một chút, để cho mặt anh gần sát mặt tôi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

– Đừng ngại… sẽ quen thôi.

Tôi nhìn nhìn anh rồi khẽ gật gật. Cũng không phải do tôi làm eo làm giá gì đâu mà bởi vì tôi ngại thiệt. Từ lúc quen anh đến giờ, dữ lắm là bọn tôi chỉ hôn môi nhau thôi chứ chuyện nằm chung như vậy thì đây thật sự là lần đầu tiên.

Mà không phải chỉ là nằm chung đơn thuần, lát nữa còn phải… nói tới lại nóng ran lên rồi.

– Nghĩ gì vậy, ngước mặt lên nhìn anh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!