Chương 41: (Vô Đề)

Bước ra khỏi cổng ủy ban phường, tôi vẫn còn ngơ ngác không tin là mình vừa mới đi đăng ký kết hôn ra. Tôi quay sang nhìn cậu Ba, cậu lúc này đang ngắm nghía giấy đăng ký kết hôn rồi cười tủm tỉm một mình. Tôi kéo kéo tay cậu, khẽ hỏi:

– Bây giờ… mình làm gì nữa hả anh?

Cậu Ba cất giấy đăng ký kết hôn vào túi bóng lớn, cậu cười nói:

– Thì cứ bình thường đi… đợi ngày kết hôn.

Tôi trố mắt:

– Đám cưới hả anh?

Cậu Ba cười tươi rói:

– Ừ, cưới, phải cưới chứ, danh chính ngôn thuận về làm rể của cha em chứ.

Nghe cậu nói, trong lòng tôi vừa mừng vừa lo, tôi khẽ hỏi:

– Nhưng mà bác gái có đồng ý không?

Cậu Ba nắm lấy tay tôi kéo tôi đi, vừa đi cậu vừa nói:

– Mẹ không đồng ý cũng được, chỉ cần ông nội đồng ý là được.

– Ý anh là… ông nội cho phép bọn mình?

– Anh không chắc nhưng cứ liều một lần vậy, nếu được thì có vợ mà không được thì cũng có vợ…

Tôi bỉu môi:

– Anh nói chuyện huề vốn quá, biết cha em đã chịu gả em cho anh chưa.

Ấn tôi ngồi vào trong xe, cậu nói đầy tự tin:

– Cha em không chịu gả thì anh chỉ còn cách ở lỳ nhà em, ở tới khi nào cha em chịu gả em cho em thì thôi. Với lại bây giờ trên pháp luật thì em đã là vợ của anh rồi, nếu cha em cứ không chịu… anh chỉ còn cách là bắt vợ anh về trước rồi xin phép sau vậy.

Tôi trừng mắt nhìn cậu:

– Cha em từng nói với anh là anh không được làm liều đâu đó.

– Thì anh có làm liều đâu, con gái của cha vẫn còn nguyên tem nguyên kiện đây mà.

Cái tên này, sao có thể ăn nói càn rỡ như vậy chứ hả?

Thấy tôi liếc mắt, cậu liền đóng cửa xe lại rồi vòng sang bên kia để vào xe. Nhìn cái điệu bộ vừa đi vừa cười như kiểu "à bố mày lừa được mày rồi" là tôi lại thấy hoang mang trong lòng. Làm sao vậy nhỉ, sao khi sáng tôi lại ngu ngơ nghe lời cậu đi đăng ký kết hôn vậy trời?

Rồi bây giờ thế nào nữa đây? Tôi nói với cha tôi kiểu gì đây trời?

Thấy tôi cứ im lặng không nói gì, cậu Ba cuối cùng cũng ngưng cười, cậu dịu giọng trấn an tôi:

– Em đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn hết mà.

Tôi gật gật, khẽ nói:

– Em không nghĩ gì nhiều đâu, chuyện gì tới thì cứ tới vậy.

Nói là nói vậy thôi chứ tôi cũng lo lắm, con cái lấy chồng lấy vợ mà không được cha mẹ đồng ý… có liều mình cưới nhau về cũng không được hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng mà… thôi thì cứ thử một lần đi, biết đâu hạnh phúc đang chờ ở phía trước thì sao, phải không?

Đưa tôi về nhà, cậu Ba vào trong chào hỏi cha tôi rồi phải đi làm. Chợt tôi nhớ đến một chuyện, tôi vội chạy theo cậu, thấp giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!