Chương 36: (Vô Đề)

Chị Hồng xỉu trên tay cậu Tư, vì lo cho sức khỏe của mẹ con chị nên cậu Tư bồng chị ra xe rồi tức tốc đưa đi bệnh viện kiểm tra. Cũng may là chị không sao, do sốc nên xỉu thôi chứ không có ảnh hưởng gì đến em bé trong bụng cả.

Dì Tư với chị Liễu ở lại bệnh viện chăm sóc cho chị, tôi cũng định đi theo nhưng cậu Ba lại có ý muốn tôi ở nhà đừng đi.

Mợ Diệp suốt từ nãy tới giờ vẫn ngồi lỳ một chỗ không chịu đi, ông Năm với bà chủ có hỏi thì mợ cũng trơ trơ ra không nói gì. Phải công nhận một điều, mợ Diệp bây giờ khác hẳn so với lúc trước, mợ không còn hiền lành nữa… không còn nữa rồi.

Cậu Ba suốt từ nãy tới giờ cũng không nói gì, cậu ngồi yên trên ghế lướt điện thoại, thi thoảng thì quay sang nhìn nhìn tôi vài cái rồi thôi. Bất chợt tôi lại nhớ đến chuyện khi tôi vừa về đây ở, chà, để nay mai phải hỏi cậu Ba cho ra chuyện mới được.

Đợi cậu Tư về, tất cả mọi người mới ngồi xuống mà nói chuyện, ông Năm là người lên tiếng đầu tiên, ông nghiêm nghị hỏi:

– Bây giờ chuyện đã tới nước này… hai đứa tính sao?

Mợ Diệp nhìn cậu Tư, cậu Tư cũng nhìn mợ ấy, mấy giây sau, mợ cười nhạt, nói:

– Vợ anh chưa chết mà anh đã cưới vợ khác rồi hả Quý Luân? Lại còn có con nữa… anh mà cũng xứng có con sao?

Cậu Tư cười khinh, cậu nhàn nhạt cất tiếng:

– Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, để mọi người ở đây cùng giải quyết.

Mợ Diệp lại cười, giọng dứt khoát:

– Đến nước này rồi, tôi cũng không ép uổng gì anh và nó… anh muốn ly hôn cũng được… tôi đồng ý.

Ơ… đồng ý thật à? Sao dễ thế nhỉ? Tôi cứ nghĩ là bữa nay phải có trận đổ máu mới đúng chứ?

Mợ Diệp nói đồng ý ly hôn, cả nhà nhìn nhau kiểu bị sốc vì không dám tin là sự thật. Đến cả mẹ mợ Diệp cũng khó chịu mà phản đối con gái:

– Diệp, sao phải ly hôn, tội tình gì mà con phải…

Mợ Diệp chau mày gằn giọng:

– Mẹ, cứ để chuyện này cho con giải quyết…

Nói rồi mợ quay sang nhìn cậu Tư, mợ tuyên bố:

– Muốn ly hôn thì ly hôn, tôi biết anh cũng không còn yêu thương gì tôi nữa… đã vậy thì đường ai nấy đi đi, tôi tốt mà anh cũng tốt.

Cậu Tư chắc hẳn là kinh ngạc, cậu cứ nhìn mợ Diệp chăm chăm, phút chốc chắc chưa biết nên nói cái gì. Đương lúc mọi người còn đang hoang mang thì cậu Ba lại thong thả cất lời:

– Ly hôn… yêu cầu kèm theo của cô là gì?

Nghe cậu hỏi, mợ Diệp quay sang nhìn cậu, ánh nhìn có chút lo lắng, mợ dè chừng nói:

– Theo pháp luật thôi, phân chia tài sản rõ ràng.

Phân chia tài sản… thì ra là vậy!

Mợ Diệp vừa dứt lời, bà chủ liền nhảy ra phản đối:

– Chia tài sản? Cô ở với con tôi được bao lâu mà đòi chia tài sản? Đến cháu tôi cô còn giữ không được… bây giờ lấy quyền gì chia tài sản? Chia gì? Cô muốn chia gì?

Mợ Diệp cười trừ:

– Các người không đủ tư cách để nói đến con của tôi… ý tôi như thế, nhà các người giàu có, một phần tài sản của Quý Luân thì đã là gì, đúng không?

Cậu Tư tức đến đỏ mặt, cậu gằn giọng:

– Tôi với cô cưới nhau chưa đến 2 năm, trong 2 năm đó cô giúp được gì cho tôi, cô có ở bên cạnh tôi lúc tôi khốn đốn vì lập nghiệp chưa? Có chưa? Bây giờ cô muốn chia tài sản… cô… tại sao cô có thể như vậy hả Diệp? Tại sao vậy hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!