Chương 34: (Vô Đề)

Dì Tư rặn hỏi chị Hồng suốt từ trưa tới giờ nhưng chị không nói, tôi thì ngại nên không dám hỏi, lâu lâu cứ hay rình đi nghe lén.

Bực quá, hỏi không được, dì Tư quát lên:

– Tao vì thương cho mày nên tao mới hỏi, mày không nói thì thôi, để mai mốt cái bụng chình ình thì bỏ xứ mà đi chứ đừng có kêu tao.

Dì Tư chửi tới như vậy mà chị Hồng vẫn im re không nói năng gì hết, chị chỉ nói là chị không có bầu thôi. Hết cách, dì Tư cũng chịu thua, để chị muốn làm gì thì làm. Thấy chị Hồng như vậy tôi cũng buồn, cũng không biết an ủi khuyên nhủ chị làm sao.

Ai cũng lớn cả rồi, đều biết suy nghĩ chu toàn hết rồi… haiz!

……………………

Con nước dạo này dâng cao quá, sáng đi chợ với dì Tư đã nghe người ta bàn nhau náo loạn hết cả lên. Mà công nhận là nước lên cao thiệt, có chỗ bờ thấp, nước cũng sấp sấp gần lên đến mé bờ.

Dì Tư lắc đầu lo lắng nói với tôi:

– Cứ cái đà này, mùa mưa năm nay chắc ngập hết…

Tôi gật gù:

– Mùa mưa năm nào nhà con cũng ngập, mà nước ở đây nhiều vầy chắc ngập dữ hả dì?

Dì Tư lắc đầu trả lời:

– Không có ngập, mày thấy nước vậy chứ chưa có mùa mưa nào mà cái cồn này ngập hết. Bất quá thì mưa nhiều, nước nó trũng đọng lại rồi nắng lên là nó rút hết à.

Mà tao thấy cái bộ này… coi bộ cái cồn này cũng sắp… hết thời rồi.

– Dạ? Hết thời là sao hả dì?

Dì Tư chỉ vào nước ngoài kia:

– Chứ mày không thấy nước bao quanh cái cồn này hả Mùa, con nước mấy năm gần đây không còn giống lúc trước nữa. Tao thấy nước gần như muốn nuốt chửng cái vùng đất này rồi. Kiểu này thì vài năm nữa thôi, cồn Quý cũng như bao nhiêu cồn khác… sạc bờ mất đất hết như chơi.

Tôi gật gù, mà công nhận là nước cao thiệt, nước cứ như này mà vỡ bờ thì có mà tiêu, dọn nhà không kịp mất. Oầy, thấy vậy chứ cũng nguy hiểm quá chừng, bởi bao quanh cồn Quý này là bốn bề nước chảy mà.

Tôi đi chợ về đã thấy ông Ba Lộc, ông Năm, thầy Dận, cậu Ba, cậu Trung, cậu Phong, ông Tư Tài,… ngồi rất đông, biểu cảm của mỗi người đều thập phần nặng nề căng thẳng. Thấy tôi, ông Năm kêu tôi đi pha mấy ấm trà để mọi người bàn công chuyện.

Phải rất lâu sau thì mọi người mới giải tán, tôi lúc này đang đút cháo cho bà chủ trong phòng.

– Ngoài kia về hết chưa hả Mùa?

Tôi gật gật, trả lời:

– Chắc là về rồi đó bà, nghe im ru rồi.

– Ờ, thôi mày để bà tự ăn, mày ra dọn dẹp gì đi.

Lại có chút tò mò, tôi mới hỏi:

– Ủa mà bà, cái vụ gì mà con thấy căng thẳng dữ vậy bà?

Bà chủ thở dài, giọng đầy lo lắng:

– Nghe nói nước năm nay lớn quá… sợ là bể bờ.

Tôi "à" lên một tiếng:

– À ra là chuyện này, sáng con đi chợ nghe người ta bàn nhau quá trời. Mà nước lớn thiệt đó bà, bốn bề nước không, con thấy cũng lo nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!