Gỡ ngải xong cũng đến gần sáng, thầy kêu chị Hồng chạy ra chợ mua cho tôi sợi dây chuyền bạc rồi thầy làm phép lên dây chuyền cho tôi đeo.
Đưa dây chuyền cho tôi, thầy nói:
– Đeo trong vòng nửa năm, tắm cũng không được tháo ra, cô hiểu chưa.
Tôi gật đầu, tay sờ sờ lên sợi dây chuyền, khẽ nói:
– Trước con cũng được một vị thầy cho đeo sợi dây chuyền bằng chỉ đỏ, tự dưng mất sợi dây chuyền là con bị vậy luôn.
Thầy nhìn tôi, trầm ngâm hỏi:
– Mất khi nào?
– Dạ chắc là hai tuần trước…
Thầy gật đầu, lời nói có chút ý vị sâu xa:
– Cô cũng nên coi lại các mối quen biết, người hại cô chưa chắc đã hại được cô, người không hại cô… lại chắc chắn sẽ hại được cô.
Tôi nhìn thầy, trong lòng có chút mông lung không rõ lắm, cả ông Năm và cậu Ba đều nhìn nhau với ánh nhìn sâu xa không rõ ý tứ.
Thấy tôi có hơi căng thẳng, thầy lại dặn dò:
– Cô vừa mới trải qua kiếp nạn nên nghỉ ngơi nhiều, thời điểm này cơ thể cô rất yếu… làm chuyện gì cũng nên cẩn thận.
– Dạ con hiểu rồi thầy.
Dặn dò tôi thêm vài chuyện nữa, thầy mới có ý định rời đi, trước lúc đi, thầy có nói với tôi thế này:
– Tôi không hay cứu người nhưng tôi cứu cô là vì tôi chưa từng thấy có người sống nào mà được nhiều người âm phù hộ đến như vậy. Đáng lý tôi không đến được đây đâu, cũng may cho cô… có người đến tìm tôi rồi dẫn đường cho tôi đi cứu cô.
Tôi ngỡ ngàng thật sự:
– Là ai hả thầy?
Người đó… là ai?
– Tôi không biết, tìm được đến đây thì những người đó cũng biến mất. Cô cứ biết vậy là được rồi, khỏe lại thì mua đồ cúng tạ lễ cảm ơn người ta, hiểu chưa?
Tôi gật gật, trong lòng lại thấy hoang mang thêm một lần nữa. Tôi không ngờ, tôi vậy mà được nhiều "người" yêu thương và muốn bảo vệ mạng sống của tôi đến vậy. Kiếp này… cha mẹ sống có đức, con cái như tôi mới được ban lộc như thế này.
Thầy nói xong, lại quay ra chào từ biệt mọi người trong nhà, cậu Ba muốn gửi tiền cho thầy nhưng thầy không nhận. Thầy chỉ xin cậu một ít tiền để về xe, vỏn vẹn chỉ 3 trăm ngàn chứ không lấy thêm.
Trước lúc rời đi, ông Năm có hỏi tên và danh tính của thầy, thầy nghe thấy nhưng chỉ lắc đầu nhàn nhạt nói lại một câu:
– Không danh không tính… tôi cứu cô gái kia chỉ vì nhất thời thấy tò mò… tôi đi trước, cảm ơn gia chủ đã tiếp đãi nhiệt tình.
Ông Năm thoáng sững người rồi như thông suốt ra, ông cho bác Thạch đi theo tiễn thầy ra cổng. Tôi ngồi trên ghế, bất giác nhìn theo bóng lưng cao gầy của thầy, trong lòng có chút tiếc nuối, tôi vội chạy theo thầy ra đến cổng.
– Thầy… thầy đợi con một chút.
Nghe tiếng tôi gọi, thầy khẽ dừng bước:
– Có chuyện gì nữa hả cô gái?
Tôi nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, tôi vội vàng nói:
– Con cảm ơn… con cảm ơn thầy nhiều lắm…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!