Mối quan hệ của tôi với cậu Ba ngày càng rõ ràng hơn trước, những gì cậu nói, những điều cậu làm, ngày càng làm cho tôi có thêm lòng tin vào chuyện tình cảm của tôi và cậu.
Cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng một khi đã thật lòng với nhau thì dù kết quả sau này có ra sao… tôi quyết vẫn không hối hận.
Mà hình như cậu Ba… cậu ấy cũng có chút thật lòng!
…………………….
Kể từ hôm tôi và cậu Phong giận không nói chuyện với nhau, ban ngày ngoài thời gian làm công chuyện nhà ra thì tôi tương đối rảnh rỗi.
Mà rảnh quá lại tìm ông Năm nghe kể chuyện xưa tích cũ, nghe hoài lại thấy hay hay, cứ muốn nghe suốt thôi.
– Hổm rày sao ông không thấy thằng khỉ gió qua chơi với con?
Nghe ông Năm hỏi, tôi cười trừ:
– Dạ…
Ông Năm cười nhẹ, ông nói:
– Chắc là hai đứa gây nhau phải không?
Tôi gãi gãi đầu:
– Thì cũng… cũng có gây nhau chút à ông.
– Cái thằng khỉ gió để bữa nào ông chửi cho một trận… đàn ông con trai ai lại đi giận lẫy với con gái.
Thấy ông Năm muốn "lên lớp" Quý Phong, tôi liền can ngăn:
– Đừng ông Năm, tụi con hay vậy lắm… ông mà chửi cậu Phong là bọn con đôi ngã chia ly luôn á ông.
Ông Năm nhìn tôi, trên mặt là ý cười nhàn nhạt:
– Kể mà hai đứa thích nhau thì ông hứa sẽ ủng hộ hết mình.
Tôi chợt sững người trước câu nói đầy ẩn ý của ông Năm… chuyện gì vậy trời… ông Năm nói vậy là sao?
– Ông Năm… tụi con là bạn bè bình thường thôi à, không giống như ông nghĩ đâu.
– Thì ông cũng không có nói gì, nhưng được vậy thì càng tốt. Ông thấy thích mày, gia cảnh mày cũng không quá tệ… ông nâng đỡ cho mày được.
Tôi nhìn ông Năm, cảm nhận được sự thật lòng từ trong lời nói và cả biểu cảm trên gương mặt của ông. Tôi thật không ngờ là ông Năm lại ưng ý tôi, ông vậy mà muốn tôi với cậu Phong thành một cặp…
Biết là ông có ý tốt nhưng tôi thật sự không muốn ông hiểu lầm:
– Chuyện này… chắc không được ông ơi…
Ông Năm nhìn tôi, thấy tôi buồn buồn, ông cũng không nói thêm đến việc đó nữa.
…………………
Sáng nay ông Khang qua chơi, đi theo ông ấy còn có cô Phi Lan, em gái họ của cô Phi Uyển. Cô Phi Lan chắc ngang tuổi với tôi, tính tình khá là dễ thương, đặc biệt là rất hay cười, nụ cười lại rất duyên.
Mục đích ông Khang đưa cô Phi Lan qua đây là để thi thố pha trà với tôi, tôi thấy chuyện tranh chấp này nó cứ như trò trẻ con ấy, vậy mà cả ông Năm cũng ủng hộ bọn tôi thi thố luôn mới ghê.
Tất nhiên kết quả tôi thua là cái chắc rồi, cô Phi Lan pha trà rất bài bản, từng động tác nhã nhặn thanh thoát chứ không phải ào ào giống như tôi.
Mà thắng hay thua gì với tôi cũng không quan trọng, quan trọng là được mở mang tầm mắt, học hỏi thêm được nhiều thứ từ cô Phi Lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!