Tôi bước vào trong đã nhìn thấy bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy tôi bước vào, bà quát:
– Mày vào đây đi, tao có chuyện muốn nói với mày.
Sau lưng bà chủ là dì Tư, dì Tư nháy mắt ra hiệu cho tôi cứ đi vô đi. Chân tay tôi có chút run run, cái cảm giác này giống y như cảm giác mà hồi còn nhỏ tôi trốn học đi chơi bị cha phát hiện vậy.
Thấy tôi bước vào, bà chủ tức giận đập bàn cái "bốp":
– Tao hỏi mày, có phải mày kêu cậu Phong nói dối tao xin cho mày đi chơi phải không?
Hai tay tôi siết chặt hai túi bánh với trái cây, trong lòng sợ đến vỡ mật vì không biết rốt cuộc là bà chủ đã biết những chuyện gì…
– Dạ con… con…
Bà chủ đứng dậy, bà bước thật nhanh tới chỗ tôi rồi chỉ chỉ vào trán tôi mấy cái rõ sâu, bà lớn tiếng:
– Mày khỏi cần trả lời, tao cho người qua nhà thằng Phong rồi… rõ ràng thằng nhỏ có ở nhà, còn mày thì đi đâu mất dạng. Mày gan dữ hả Mùa, bây giờ còn tập tành đàn đúm ăn chơi, lừa lọc chủ cả.
Mới có bây lớn đã có tính gian xảo như vậy rồi, mày biểu sao tao dám tin tưởng mày để cho mày ở lại đây làm nữa… hả?
Bà chủ chửi như tát nước, tôi thì cúi đầu im lặng không dám nói một lời nào.
– Nói… mày đi đâu? Mày đi với thằng nào con nào? Mày có tin tao qua kiếm cha mày liền bây giờ không?
Tôi ngước mặt lên nhìn bà, ngập ngừng nói:
– Con… thật ra… con… con về ăn… đám giỗ ông nội…
Bà chủ liếc mắt:
– Mày đừng có nói láo, mày về ăn đám giỗ thì cần gì phải nói dối tao.
Tôi len lén nhìn bà, có chút sợ sệt:
– Tại… hồi hôm qua bà mới chửi con vụ của cô Thuỳ nên con… con không dám xin…
Bà chủ nhìn tôi, bán tín bán nghi, lại nhìn xuống hai tay tôi, bà đá đá vào hai cái túi đầy bánh, bà chau mày, hỏi lớn:
– Mày xách cái gì đây?
Nghe bà chủ hỏi, tôi vội để hai túi xuống nền nhà, mở bên trong ra cho bà chủ xem, tôi nói gấp:
– Dạ… bánh ít… với trái cây đám giỗ, cha con đưa để đem về cho mọi người cùng ăn. Bánh ít này mới gói… còn nóng luôn đó bà.
Dì Tư đứng bên cạnh nãy giờ, giờ cũng lên tiếng giải vây cho tôi:
– Chà, bánh ít gói cái vỏ xanh om… ngon đó bà.
Bà chủ liếc mắt nhìn dì Tư cảnh cáo rồi mới quay sang nhìn tôi, bà hừ vài tiếng, giọng khó chịu:
– Coi như là mày không có đi chơi đi… nhưng cái ngữ ăn gian nói dối là tao không có ưa. Ai cho mày lừa lọc cậu Phong rồi biểu cậu nói dối cho mày đi? Mày định làm thầy làm bà cái nhà này hả?
Bị bà chủ mắng, tôi cúi mặt im re chịu trận, một câu cũng không dám cãi lại. Giờ bà chủ đang nóng, có giải thích bà cũng không chịu nghe đâu. Mà nói ra thì là lỗi do tôi, tôi nói dối chủ là tôi sai rồi, còn mặt mũi gì nữa mà giải với thích.
Cũng may là bà chủ không biết chuyện tôi đi với cậu Ba, cỡ mà biết chắc bà gϊếŧ tôi chết. Mà sao xui vậy trời, cậu Phong chắc chắn là không bán đứng tôi rồi đó, không biết ai nhiều chuyện thọc mạch nữa… chả nhẽ lại là cô Thuỳ?
Bà chủ mắng tôi một trận, cuối cùng bà phạt tôi quỳ gối một nén nhang. Đáng lẽ là trừ lương mà tôi xin lên xin xuống để đừng bị trừ tiền, thành ra bây giờ phải dùng thân để chịu tội. Mà vậy cũng được rồi, gì cũng được, đừng để trừ tiền lương là được.
Tôi quỳ giữa nhà thờ, hai mắt cứ nhìn chăm chăm vào cây nhang đang cháy quá nửa. Hai chân tê rần lại mỏi nhừ, bây giờ tôi chỉ trông cho nhang mau tàn để tôi còn được đi tắm rửa ăn cơm. Ban nãy cậu Ba có gọi mà tôi đâu có dám nghe, bà chủ ngồi đó canh chừng, tôi mà nghe là lộ hết chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!