Bốn người bọn tôi nhìn nhau, trong phút chốc, tôi có thể nhìn rõ được sự ngỡ ngàng trong mắt cô Phi Uyển. Cô Phi Uyển hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang cậu Ba, ánh nhìn càng lúc càng thể hiện rõ sự kinh ngạc kèm theo mông lung.
Chẳng hiểu sao, tôi tự dưng lại thấy có chút chột dạ, cảm giác giống như là tôi đang làm ra chuyện gì có lỗi với cô Uyển vậy…
Cậu Ba bước tới gần tôi, cậu khẽ nói nhỏ vào tai tôi:
– Cứ bình thường đi, không có gì phải ngại hết.
Tôi gật gật đầu, ánh nhìn cũng không được mấy tự tin lắm.
Tôi đi theo sau cậu Ba, cô Uyển với cậu Trung cũng bước tới trước mặt. Nhìn nhìn tôi rồi nở nụ cười hơi quái lạ, cậu Trung hỏi:
– Hôm nay chú Ba đưa bạn gái đi ăn à?
Cô bé này là ai vậy, nhà ở đâu, trông mặt mũi thấy quen quen?
Cậu Ba im lặng không trả lời, cậu Trung thấy vậy thì càng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Thấy tình hình có hơi căng thẳng, tôi mới tự giới thiệu:
– Chào cậu Trung, tôi là người làm cho nhà bà chủ.
Cậu Trung mở to mắt ngạc nhiên:
– Người làm của bác Hai? Cô nói thật hay đùa vậy?
Thấy tôi im lặng không trả lời, cậu Trung đột nhiên cười phá lên, nói với cậu Ba bằng giọng khoái chí:
– Tưởng thế nào… hóa ra chú Ba nhà này thích chơi đồ sida, con nhỏ người làm cũng không tha. Ái chà, cao tay, đúng là cao tay.
Nói rồi, cậu ấy lại quay sang cô Uyển, cười kiểu an ủi:
– Anh tưởng cao quý thế nào, đã là đứa ất ơ như này thì em cần gì phải buồn. Trăm lần ngàn lần cũng không bằng em… đúng là đầu óc nông cạn.
Cô Phi Uyển kéo kéo tay cậu Trung, cô ấy nháy mắt ra hiệu cho cậu đừng nói nữa. Không còn ánh mắt kinh ngạc của ban nãy, cô Uyển lúc này nhìn tôi bằng ánh mắt vui vẻ có thừa.
Đi đến gần tôi, cô ấy khẽ nói:
– Em đừng để ý lời của cậu Trung, anh ấy ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng đâu. Nếu đã tới đây, vậy theo cô vào ngồi chung luôn đi. Quán này bán lẩu ngon lắm, em ăn một lần là ghiền luôn.
Tôi nhìn cô ấy, đầu khẽ gật, dịu giọng:
– À dạ.
Nhận được sự đồng ý của tôi, cô Uyển liền kéo tay tôi đi vào trong, cậu Ba với cậu Trung cũng đi theo sau, bốn người vào tìm một gốc bàn yên tĩnh để ngồi.
Tôi ngồi chung với cô Uyển, hai cậu thì ngồi gần nhau, cô Uyển kêu rất nhiều thức ăn, phải hơn năm sáu món.
– Em có muốn kêu thêm món nào không Mùa?
Tôi nhìn menu trong tay, lại lắc đầu từ chối:
– Cô kêu như vậy là đủ rồi cô, kêu nhiều quá có khi ăn không hết.
Tôi vừa dứt lời thì cậu Trung lại cười lên, cậu ấy vừa lắc đầu vừa châm chọc:
– Cô sống thiếu thốn chắc quen rồi hả? Mới kêu có nhiêu đó đã thấy nhiều, chú Ba đây lại rất phóng thoáng, hai người không hợp nhau gì hết.
Cậu Ba ngồi bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng:
– Kêu ít cũng tốt, ăn hết lại kêu thêm, thời buổi kinh tế khó khăn, tiết kiệm được thì tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!