Chương 12: Thanh Mai Trúc Mã

Trăm nghe không bằng một thấy, phải tới khi tôi nhìn thấy được cô Phi Uyển bằng da bằng thịt đứng trước mặt mình, tôi mới thấm thía hết những từ ngữ khen ngợi của mọi người xung quanh dành cho cô ấy.

Eo ôi, da trắng, gương mặt diễm lệ, vóc dáng hoàn hảo, vừa thon vừa gầy, đặc biệt là mái tóc dài đen mượt không một tì vết. Trông cô Uyển cứ như bước từ trong truyện cổ tích ra vậy, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy được một điểm gì để chê.

Người đã đẹp, tính tình lại càng dễ thương, kính trên nhường dưới, đối xử với bọn người làm như tôi cũng tốt không kém gì người nhà. Người như cô Phi Uyển, ai nhìn mà không thích cơ chứ?

Cậu Ba đi đón cô Phi Uyển đến nhà ăn cơm, ông Năm với mọi người trông đứng trông ngồi từ sáng sớm. Bữa nay có cả cậu Trung, cậu Phong rồi ba mẹ cậu ấy sang dùng bữa chung nữa.

Cậu Trung dắt theo vợ đang mang thai, cậu ấy là anh ruột của Quý Phong, con trai của người con thứ ba, là em trai ruột của ông chủ nhà tôi. Thức ăn được dọn hết lên bàn, tất cả mọi người đều mang theo gương mặt tươi cười phấn khởi.

Tôi, dì Tư với chị Hồng đứng một bên phục vụ cơm cho chủ, riêng Ngọc Hương thì chuẩn bị phần ăn riêng cho ông Năm. Suốt bữa, tôi cứ nhìn cô Uyển không thôi, tôi thiệt sự không cách nào ngăn cho tầm mắt mình không nhìn đến cô ấy được. Quá xuất sắc, con cái nhà ai mà xuất sắc quá vậy hả trời?

Cậu Trung ngồi đối diện với cậu Ba và cô Uyển, cả buổi cậu không nói gì, bộ dạng ngang ngược như lần đầu tiên tôi gặp cũng không còn, thay vào đó là ánh mắt trầm ngâm hay lén nhìn cô Uyển.

Cậu Trung thì vẫn cao to phong độ ngồi đó, chỉ riêng vợ cậu mặt mày xanh xao, lại không ăn được gì vì nghén ngẩm là thấy tội nghiệp.

Mẹ cậu Trung là bà ba Tuyết thấy con dâu không ăn được gì, bà liền sai chị Hồng xuống bếp nấu giúp cho con dâu bát cháo tôm nhỏ, nhờ vậy mà mợ Hiền có được chút thức ăn cho vào bụng.

Thấy cậu Trung không quan tâm tới mợ Hiền, tôi mới khẽ hỏi dì Tư:

- Dì, cậu Trung với mợ Hiền... ngộ quá ha dì?

Dì Tư híp mắt cảnh cáo tôi, dì nhỏ giọng:

- Đừng có bàn tán, lát khách về tao kể cho nghe.

Tôi thức thời, liền gật đầu lia lịa:

- À dạ.

Đề tài chính của bữa cơm chỉ xoay quanh chuyện của cô Phi Uyển, hầu như mọi người đều rất vui khi cô Uyển về lại quê hương. Tôi thấy người trầm tính như cậu Ba cũng hoạt bát hơn bình thường rất nhiều, nụ cười trên môi cậu cũng xuất hiện nhiều hơn.

Ông ba Lộc, ba của cậu Trung cũng thi thoảng góp vui vài câu, nhìn ông Lộc đến đây dùng bữa cũng đủ biết ông ấy nể mặt và coi trọng cô Phi Uyển đến nhường nào rồi.

Bà ba Tuyết vừa nhìn cậu Ba với cô Uyển, dì vừa cười hỏi:

- Phi Uyển về rồi, con định khi nào thì cầu hôn con gái nhà người ta đây hả Lãnh?

Cậu Ba khẽ cười, cậu chưa kịp trả lời thì cô Uyển đã lên tiếng trước:

- Dì... con chưa muốn lấy chồng đâu, vẫn còn trẻ mà.

Bà ba Tuyết lại nói:

- Con gái có thì, chưa muốn bận rộn con cái thì cứ cưới trước đi đã.

Ông Năm cũng chen vào:

- Vợ thằng Lộc nói đúng, hai đứa cứ cưới trước đi, cưới đi rồi hẵn tính.

Cô Uyển chỉ cười chứ không trả lời, cậu Ba lúc này mới lên tiếng giải vây:

- Con cũng chưa muốn cưới vợ.

Cô Uyển lại quay sang cậu, đùa vui:

- Anh cưới vợ đi chứ, già như thế rồi còn đợi gì nữa?

Quý Phong liền góp vui:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!