Chương 10: (Vô Đề)

Tôi ngồi trên xe, tay ôm một túi đồ của mợ Tư, mắt khẽ liếc nhìn sang cậu Ba đang tập trung lái xe bên cạnh. Đến bây giờ, tôi vẫn không sao diễn tả được cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình, ban nãy... cậu Ba thật sự quá mức ngầu đi. Cái khúc mà cậu nắm tay tôi á, eo ôi, ngôn tình dã man.

Thấy tôi cứ liếc nhìn, cậu Ba khẽ hỏi:

- Cô nhìn gì vậy?

Tôi lắc đầu:

- À không... em đang suy nghĩ chuyện hồi nãy thôi.

- Chuyện hồi nãy có gì cần phải suy nghĩ nữa hả?

Tôi có chút ngập ngừng:

- Thì... mà bộ cậu đuổi cô Thuỳ đi thiệt hả cậu?

Cậu Ba nhìn tôi, mắt khẽ híp:

- Chứ tôi nói giỡn à?

- Nhưng mà còn bà chủ nữa... cậu không sợ...

Cậu Ba nhàn nhạt cất tiếng:

- Sợ gì, tôi đợi đến giờ mới đuổi con Thuỳ đi là đã nể mặt mẹ tôi lắm rồi. Cô cũng yên tâm chuyện mẹ tôi đi, tôi sẽ nói với bà, không để liên lụy đến cô đâu.

Tôi mím môi, gật gật:

- À dạ, vậy em cảm ơn cậu trước.

- Không có gì.

Đến bệnh viện, cậu đi trước, tôi đi sau, đi vòng quanh một chút là tới phòng bệnh của mợ Tư. Vừa đến nơi đã gặp bà chủ đang đứng nói chuyện với người phụ nữ trạc tuổi, tôi đoán chắc là mẹ của mợ Diệp. Thấy mọi người, tôi gật đầu chào hỏi lễ phép rồi đem quần áo đồ đạc vào trong phòng đưa cho cậu Tư.

Cậu Tư lúc này đang ngồi trên ghế xem điện thoại, mợ Tư thì đang ngủ. Thấy tôi tới, cậu nhận lấy túi đồ trong tay tôi rồi theo tôi ra ngoài để cho mợ ngủ.

Cậu Ba với cậu Tư ngồi trên ghế, tôi thì đứng bên cạnh cậu Ba nghe anh em bọn họ nói chuyện.

- Anh nghe mẹ nói... tình hình của Diệp không tốt...

Cậu Tư gật đầu, giọng buồn bã:

- Bác sĩ nói để theo dõi thêm, vợ em yếu lắm, em bé trong bụng cũng yếu...

- Có cần anh gọi xin chuyển viện cho Diệp không... biết đâu có cách khác.

Cậu Tư thở dài, giọng nặng trịch:

- Để xem tình hình thế nào đã anh Ba, bây giờ chuyển cô ấy đi cũng không dễ dàng gì, sức khoẻ cô ấy rất yếu, đi đường xốc lại càng nguy hiểm hơn.

Cậu Ba vỗ vai an ủi cậu Tư, cậu nói:

- Có cần gì thì gọi cho anh, cố gắng lên.

- Em biết rồi, anh đừng lo.

Nói chuyện hỏi thăm thêm lát nữa, tôi với cậu Ba về trước, bà chủ định là để tôi lại để chăm sóc cho mợ Tư phụ cậu Tư nhưng cậu Tư nói là để dì Tư với chị Hồng lên là được rồi. Chị Hồng điềm tĩnh hơn tôi, dì Tư thì có kinh nghiệm nuôi bà bầu bà đẻ nên cũng dễ hơn là đứa không biết gì.

Trước lúc về, bà chủ có cằn nhằn cậu Ba chuyện của cô Thuỳ, mặc dù bà không trách tôi nhưng tôi biết là bà không vui. Nhưng biết sao giờ, tôi cũng không còn cách nào khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!