Mùa lũ năm nay tràn về làm tan hoang hết một vùng quê nghèo cằn cỗi, gia đình tôi cũng không tránh khỏi thiệt hại, ruộng vườn tiêu tùng, gà vịt chết sạch. Sau lũ, mẹ tôi bệnh nặng, vài tháng sau, bà cứ thế bỏ cha con tôi mà đi.
Của cải mất sạch, mẹ mất, nợ nần chồng chất, chủ nợ không đòi đến sát mông nhưng vẫn khó chịu ép cha con tôi trả nợ gấp. Để cấn trừ nợ, tôi tình nguyện xin cha cho sang nhà chủ nợ ở đợ vì nghe nói nhà bà Hằng đang thiếu người làm.
Cha tôi ban đầu không chịu, ông nói để ông bán mấy sào ruộng là đủ trả nợ, chứ để tôi đi ở đợ cho người ta, ông xót trong bụng lắm. Tôi thì tôi cũng không muốn đi ở đợ nhưng ngặt nỗi, mấy sào ruộng lấc cấc bán được bao nhiêu đồng?
Cha tôi bán ruộng đi rồi, ông lại phải đi làm mướn cho người ta, mẹ đã mất, cha đủ buồn rồi, tôi không muốn ông buồn thêm nữa. Mà chuyện học hành công việc của tôi ở thành phố cũng không được suôn sẻ, nhà nghèo quá, có học cũng không bằng được với người ta.
Mấy đồng lương làm thêm cỏn con của tôi có được bao nhiêu đâu, sống ở nơi thành thị không một ai thân thích, nhiêu đó tiền cũng không đủ trả tiền trọ chứ không nói là đóng tiền học phí.
Thôi thì sang ở đợ cho nhà bà Hằng, ở một năm là trừ hết nợ, lại được ở gần cha, có thể chạy qua chạy lại cúng cơm cho mẹ. Đợi trả hết nợ thì cũng tới giáp năm của mẹ, lúc đó tôi lên lại thành phố đi làm kiếm tiền cũng không muộn.
Thấy cha tôi mạnh mẽ vậy chứ tôi biết ông buồn dữ lắm, nửa đêm tôi ngủ, ông cứ dậy ra nhìn di ảnh của mẹ tôi mà khóc hoài à. Cha tôi ông ấy yếu đuối mong manh dữ lắm!
Mấy bữa trước, con Ý nói với tôi, ở đợ cho nhà bà Hằng lương ngon lắm, ngoài làm công chuyện nhà ra, còn phụ đan giỏ lục bình mỗi khi xưởng có đơn đặt hàng gấp. Bà Hằng thì khó tính nhưng cái nào ra cái đó, bả không có để người làm của bả bị thiệt bao giờ.
Con Ý cũng muốn xin vô làm mà bà Hằng không chịu, bị con Ý có gia đình rồi nên bả không ưng. Tôi ngẫm nghĩ mấy bữa, thấy như vậy cũng tốt, vừa trả được nợ cho cha, nếu siêng năng chút nữa thì mỗi tháng dư được chút đỉnh cho cha mua bánh trái thuốc hút, được à!
Sáng sớm, cha mượn cái ghe máy của bác Bảy đưa tôi qua cồn Quý, nhà của bà Hằng nằm riêng biệt bên cồn. Đi từ bên đất liền sang cồn có 2,3 phút, gió thổi man mác, thơm thoảng mùi nước sông quen thuộc.
Ghe cập bến, cha dắt tôi đi tới nhà bà Hằng, đứng trước căn nhà tường to tướng khang trang, tôi có chút bị doạ bởi vẻ kiên cố cùng sang trọng đẹp đẽ của ngôi nhà. Nhà này cứ như biệt thự nhỏ ở thành phố vậy, tôi không nghĩ ở cồn lại xây cất được ngôi nhà đồ sộ và đẹp đẽ đến thế này.
Trên tay tôi ôm con chó nhỏ, cha tôi xách giỏ đồ đưa cho tôi, ông nhìn tôi, mắt buồn buồn, ông nói:
- Cha thấy mày đi ở đợ vầy... cha không có yên tâm.
Tôi nhìn tình cảnh của cha con tôi mà tôi có chút buồn cười, trông có khác gì cảnh chị Dậu đi bán chó đợ con không kia chứ? Đâu mà tới nỗi lâm li bi đát như vậy.
Tôi vỗ vai cha, an ủi:
- Trời, từ bên đây đi về nhà mình có mấy phút chứ nhiêu đâu cha, cha nhớ con, cha nhắn với con Ý, để nó nhắn lại với dì Tư là con chạy về thăm cha liền.
Cha tôi lắc đầu, ông xoa xoa đầu con chó Gấu của tôi, giọng ông buồn buồn:
- Tao có cần mày về thăm tao đâu, tao sợ mày ở không được, tay chân mày vụng về rồi làm đổ bể hết đồ đạc của người ta... nợ chồng thêm nợ là chết tao luôn.
Tôi nhìn ông, khoé môi giật giật, sao cha tôi lại có cái suy nghĩ đáng sợ như vậy nhỉ? Ông mất lòng tin vào tôi tới như vậy sao?
Bên trong nhà, dì Tư đi ra mở cổng, thấy cha con tôi đứng bịn rịn, dì kéo tay tôi, nói:
- Có cái gì đâu mà cha con mày nói cả buổi ngoài này vậy, con Mùa đâu... bà chờ mày ở trỏng cả buổi chưa thấy mày vô. Thôi, cha con bớt bịn rịn đi, nay mai tôi cho con Mùa về thăm ông mà ông Hai.
Cha tôi lúc này mới rưng rưng nước mắt, ông dặn dò dì Tư:
- Dì Tư để ý con Mùa dùm tôi nha dì, nó vậy chứ còn con nít lắm.
- Tôi biết rồi, con này là bạn con Ý cháu tôi, tôi coi như con cháu trong nhà, ông khỏi có lo.
Nói rồi, dì Tư kéo tay tôi vào trong, tôi quyến luyến quay đầu lại, trấn an cha tôi:
- Cha về đi, vài bữa nữa con xin bà về thăm cha... nghen cha.
Cha tôi vẫy tay theo:
- Ờ, cha biết rồi, nghe lời dì Tư với bà nha Mùa.
- Dạ!
Tay ôm con Gấu, tay xách túi đồ, trong lòng buồn muốn thúi ruột. Thấy cha tôi rưng rưng nước mắt, tôi thiệt không có nỡ, nhưng mà biết sao bây giờ, nhà tôi nghèo quá...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!