Chương 8: Bà Lão Kì Lạ

Thẳng tới 2 năm sau, mọi chuyện diễn ra dường như không có biến cố nào chỉ là đám lông bông cố theo đuổi Cao Thiên Dụ mà thôi, tất nhiên cậu từ chối với lý do học hành không muốn yêu đương

Có điều dạo gần đây cậu thường hay gặp ác mộng kỳ lạ nhưng toàn lặp lại một khung cảnh

Vào lúc trời mưa tầm tã, sấm chớp vang liên hồi.

Ở một góc phòng tối om cậu đang cố gắng chạy trốn một gã đàn ông nhưng bị ông ta bắt được rồi đè đầu cậu xuống mặt bàn lạnh lẽo

Cho dù có muốn thoát cũng không thoát được, cảm giác bất lực tới tuyệt vọng...

Hộc...!

Cao Thiên Dụ từ trên giường tỉnh lại mới biết mình đang nằm mơ

Đã là lần thứ 3 rồi, cậu không biết sao mình hay xuất hiện những giấc mơ này nhưng... buồn nôn quá.

Để giữ cho mình tỉnh táo, cậu từ trên giường bước vào nhà vệ sinh rồi tắm bằng nước lạnh.

Một lúc sau bước ra rồi chấn chỉnh lại trang phục trước khi ra khỏi phòng

Khuôn mặt thiếu niên trước gương mặc dù vẫn còn non nớt nhưng so với 2 năm trước đã có da thịt hơn, làn da vẫn trắng sáng như ngày nào, ngũ quan tinh xảo mặc dù không có chút biểu cảm gì

Bỗng cậu cong khoé môi nhìn người mỉm cười trước gương làm tăng thêm phần diễm lệ

Được rồi.

Cao Thiên Dụ hài lòng bước ra khỏi phòng sau đó cậu đến căn phòng bên cạnh đứng chờ một lúc mới đưa tay ra gõ

"Anh à, anh dậy chưa?"

Bên trong phòng vốn im lặng, một lát sau có tiếng bước chân loạng choạng rồi cánh cửa cũng bật mở ra

Đợi một chút.

Lâm Quân ló người vẻ mặt còn hơi ngái ngủ, bộ đồ pijama trên người có chút xộc xệch, cúc áo phía trên bị bung lộ ra mảng xương quai xanh mảnh khảnh vô cùng hấp dẫn

T! ầm mắt cậu vội đảo, cảm giác trong người nóng ran, miệng lưỡi có phần ngứa ngáy

Muốn cắn_

Cậu bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh khiến anh cũng chẳng phát hiện ra điều khác thường

"... Vậy em sẽ xuống nhà đợi."

**

Hôm nay là ngày nghỉ, cậu và anh sẽ đi dạo chơi với nhau nên tất nhiên cậu phải vui rồi nhưng gần đây có vài chuyện xuất hiện trong tâm trí

Đầu tiên là ác mộng mấy ngày qua và cái thứ hai cậu càng sợ bản thân có cảm xúc kỳ lạ của mình đối với anh

Ban đầu cậu chỉ nghĩ đơn thuần rằng bản thân ích kỷ không muốn anh thân thiết với ai nhưng dần dần nhận ra tình cảm mình có phần sai trái, sợ anh sẽ chán ghét cậu

Cậu đương nhiên không muốn bị anh ghét, kiềm chế và duy trì mối quan hệ này là phương án an toàn.

"Em đang nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Quân thấy Cao Thiên Dụ ngồi ngây ngốc trước bàn ăn, nghi ngờ hỏi.

Ngay sau đó cậu thoát khỏi trạng thái nghĩ quẩn, trở lại như bình thường

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!