Chương 15: Kiếm Chút Lời

Cao Thiên Dụ phát hiện ra một sự thật, cứ mỗi lần cậu ở riêng với một người bất kỳ, họ đều có xu hướng giở trò với cậu.

Điều này cậu đã tự kiểm chứng nhiều lần...

Chỉ cần đánh ngất họ thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết, sau khi tỉnh lại họ cũng chẳng nhớ mình gây ra chuyện gì.

Cậu đoán đây là một lời nguyền mình mắc phải nhưng không biết cách hoá giải

Một số người không bị ảnh hưởng bởi cậu nhưng mà rất hiếm và Lâm Quân là một trong số đó.

Đặc điểm chung của những người đó là không hứng thú với tình d*c, lãnh cảm, liệt d**ng,...

Lúc đấy trong đầu cậu loé lên một ý nghĩ ... Chẳng lẽ anh ấy cũng bị... hả ta?

Gác lại chuyện đó.

Cao Thiên Dụ từ chỗ thực tập đi xe buýt trở về thì phát hiện Lâm Trạch được một người đàn ông đỡ xuống xe, người này thấy cậu thì vui mừng như được cứu một mạng

"Thật tốt quá, cậu là con trai sếp Lâm phải không? Ông ấy uống hơi nhiều nên giờ lịm rồi, cậu giúp tôi đỡ ông ấy nhé."

Nhìn người đàn ông nặng nề đỡ Lâm Trạch xiêu vẹo, cậu đành đưa tay ra đỡ

Được, bác cứ về đi.

Cậu cười chào tạm biệt, người đàn ông nói lời cảm ơn rồi lên xe ra về.

Trời bắt đầu mưa rồi, Cao Thiên Dụ nhanh chóng quàng tay Lâm Trạch qua vai mình hướng vào cửa chính

Mùi rượu trên người ông rất nồng khiến cậu không khỏi nhíu mày

"... Cao Thiên Kiều... Kiều Kiều...!" Đi được nửa đường thì Lâm Trạch bắt đầu nói mớ

Mà cái tên đó là của mẹ cậu, Cao Thiên Kiều.

Cha tỉnh rồi sao?

Vừa nói xong câu đó, Cao Thiên Dụ bị một lực mạnh đẩy xuống sàn nhà nhưng cậu chẳng hề có biểu cảm gì cả, dường như lường trước được việc này

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt một cách sắc lạnh, quan sát nét mặt ông ấy đã thay đổi rồi

"... Là Kiều Kiều... Kiều Kiều sao?"

Tầm mắt Lâm Trạch trở lên mơ hồ, xuất hiện ảo giác, muốn đưa chạm vào Cao Thiên Dụ nhưng bị cậu nhanh chóng dùng một lực vào gáy khiến ông ngất đi

... Phiền thật. Cao Thiên Dụ nghiêng người đứng dậy

Cậu trầm mặc nhìn người đàn ông đang ngất lịm dưới sàn rồi nhìn sang bình hoa gần đó xong mắt hướng lên trên hành lang như đang mưu tính gì đó

Có lẽ nên lợi dụng việc này kiếm chút lời nhỉ?

Cao Thiên Dụ khẽ cười một cái, với lấy bình hoa đập bể nhưng tránh gây thương tích cho Lâm Trạch mà nhận về phía mình

Tiếng động này đã đủ lớn chưa?

Vài giây sau cậu nghe tiếng bước chân chạy xuống sớm hơn dự định

Cậu ôm cánh tay chảy máu ngồi xuống bên cạnh chỗ Lâm Trạch đang nằm, vẻ mặt có chút đau đớn như thể bị hại

3

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!