Chương 12: Em Là Gì Đối Với Anh

Lâm Quân phát hiện mình đang ở trên một tầng thượng

Phía trước mặt là người bạn mặc đồng phục học sinh ngồi trót vót trên lan can, thoải mái đung đưa chân trên không trung ngắm nhìn cảnh vật bên dưới

Bỗng nhiên cậu bạn quay đầu ra sau, đưa tay áp vào mặt anh nhẹ giọng

"Quân Quân, cảnh đẹp lắm phải không?"

Mặc dù mơ hồ không thấy rõ mặt cậu thiếu niên ấy nhưng anh biết đó là ai

"Di Thanh, đừng như vậy... Nguy hiểm lắm."

Cậu thiếu niên nghe anh nói thì cười khà khà vài tiếng, sau đó nói bằng giọng chân thành

"Biết không? Quân Quân, tớ thích cậu lắm, rất thích."

Khoan đã...!

Anh trơ mắt nhìn người bạn dần đổ người về phía trước, cho dù anh có đưa tay với lấy cũng đã quá muộn

Khoảnh khắc người bạn mỉm cười rơi xuống anh chẳng thể làm gì được

Khung cảnh chuyển sang một màu đỏ tươi của máu

Anh đã không cứu được cậu ấy...

Đây là hình phạt của anh sao?

**

Lâm Quân từ từ mở mắt, hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ

Mà phía bên cạnh anh dường như có người đứng đó liền vội dựng người dậy

Sao em lại ở đây?

À...!

Biểu hiện của Cao Thiên Dụ có phần ấp úng, trên mặt ửng đỏ khả nghi

"Em đến thăm anh chút, thôi em về lớp trước."

Chờ...!

Anh tính nói chờ chút cùng về mà cậu chạy đi mất tiêu

Cứ như đứa trẻ làm chuyện gì xấu rồi giấu anh vậy...

Thôi kệ.

Bên kia, Cao Thiên Dụ đi tới một góc khuất thì dựa lưng vào tường lấy lại bình tĩnh, cậu tự nhận thấy được tim mình đang đập loạn cả lên như sắp nhảy ra ngoài

Hôn... lỡ hôn rồi.

Cậu khẽ chạm tay lên môi mình, hồi tưởng lại cảm giác mềm mại và ấm áp khi hai cánh môi đè lên nhau

Mặc dù chỉ là chạm nhẹ chứ không phải là hôn thật sự nhưng đủ để cảm xúc chua xót trong lòng cậu vơi bớt đi phần nào

Lúc đó nếu anh không tỉnh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!