Hôm nay khi tan học Cao Thiên Dụ vừa đi vừa nói chuyện với một người bạn cùng lớp
Nam sinh đi cùng cậu một thân toát ra vẻ thiếu niên chăm chỉ, nghiêm túc, không ai khác cũng lớp trưởng
- Minh Tuân
Sở dĩ hai người cũng không thân tới nỗi gọi là bạn thân mà so với bạn bè cùng lớp thì thân hơn một chút, ở mức độ giúp nhau khi cần thôi.
Sau khi bàn bạc xong với người bạn, Cao Thiên Dụ mở cửa lên xe đụng phải ánh nhìn chằm chằm xem xét của Lâm Quân
"Cậu bạn lúc nãy nói chuyện với em là ai vậy?"
"Là Minh Tuân, lớp trưởng lớp em."
Nghe vậy lông mày anh hơi nhíu lại
Minh Tuân? Có phải cái tên mặt người dạ thú nhiều năm sau bỏ thuốc vai chính không?
Trong cốt truyện kể từ thời trung học tên đó với vai chính có mối quan hệ bạn tốt nhưng sau đó tên đó đã lợi dụng lòng tin của vai chính để dở trò...
Không được, không thể để Thiên Dụ gần tên đó.
"Sau này em tốt nhất nên giữ khoảng cách với tên đó, hạn chế tiếp xúc có biết chưa?"
Nếu lúc nãy không phải ở cổng trường mà ở nơi khác riêng tư hơn rất có thể vai chính gà con của anh bị dồn vào góc tường rồi.
Dạ, em nhớ rồi. Cậu mỉm cười, hai tay đan xen vào nhau
Cho dù anh cấm cậu không nói chuyện với bất cứ ai thì cậu cũng sẽ vui vẻ nghe theo.
Từ ngày hôm đó đi dạo về, cậu đã nghĩ rằng có phải anh cũng thích cậu không nên mới có cảm giác chiếm hữu giống vậy?
Nếu thật sự vậy thì... tốt quá.
**
Về tới nơi, cùng lúc có một chiếc xe khác đậu dưới nhà Lâm gia
Bước xuống người mà cậu không muốn gặp nhất, Vương Hạo
Vì sắp tới mùa thi cử nên hắn sẽ được gửi gắm tới Lâm gia nhiều hơn bình thường, có đôi lúc ăn tối ở đây luôn
Lâm Trạch cũng coi hắn như bạn thân của Lâm Quân mà đối đãi nhưng anh không thấy vậy, Cao Thiên Dụ càng không.
Vừa gặp Vương Hạo là cậu đã thấy khó chịu ra mặt rồi, hơn nữa hắn còn tự nhiên khoác vai anh trông rất thân thiết
"Ồ, Tiểu Quân! Ông già nói điểm số của tao cao lên rồi, nhờ mày cả đó!"
Nhìn điệu bộ của Vương Hạo bám chặt vai anh, Cao Thiên Dụ đi đằng sau hận không thể chặt đứt bàn tay đó
Tiểu Quân cái gì chứ?
Cậu còn chưa từng gọi anh bằng cái tên thân mật như thế.
Đang đi đột nhiên Vương Hạo cảm thấy hơi lạnh gáy, quay lại mới biết là cậu thiếu niên đang nhìn đâm thẳng về phía mình
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý đó là cười khẩy đối phương, ngay lập tức sát khí trên người thiếu niên toả ra còn nồng nặc hơn trước
Haha... thú vị thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!