Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt không có thiết lập cấm chế cách ly, cũng không dùng truyền âm, tự nhiên có thể bị các tu sĩ chung quanh tai thính mắt tinh nghe được tiếng nói chuyện. Nhất thời có người phụ họa nói: "Đạo hữu nói rất đúng, người ma đạo hành vi luôn phómng đãng, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ma quân là thủ lĩnh ma đạo, tất nhiên còn hơn thế nữa, chỉ sợ tương lai là một phen tửu trì nhục lâm, tình cảnh hoang dâm vô độ.
Ma quân là người thô bạo ngoan độc, nếu muốn người khác lấy thân hầu ma, chỉ sợ không ai có thể thoát khỏi ma trảo của hắn."
Tễ Nguyệt vốn còn nói cười yến yến nghe được lời nói xấu Lâm Uyên, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống, hừ lạnh một chút, "Nhân vật như ma quân, có thứ tốt gì chưa từng thấy qua, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ai có thể xứng đôi với hắn. Ngươi cũng không cần lo lắng cho người khác, dù sao ma quân mắt còn chưa có mù."
"Ngươi," người đối diện đỏ mặt, lại ngại không biết lai lịch đối phương, bí cảnh sắp mở ra, không tiện sinh sự, đành phải kiềm chế.
Một cỗ linh khí nồng đậm khuếch tán ra, Trụy Tiên bí cảnh mở ra một lỗ hổng, trong nháy mắt rất nhiều tu sĩ tranh nhau xông vào, hóa thành từng đạo lưu quang, tu sĩ còn đợi ở bên ngoài sốt ruột, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, làm cho da đầu người ta tê dại. Biến cố này làm cho một số tu sĩ dừng lại bước chân, nhưng chỉ chốc lát sau, liền có người kiềm chế không được, phi thân đi vào.
Tu luyện một đường chính là như thế, cùng trời tranh mệnh, cùng người khác tranh mệnh, đi lấy tài nguyên trong thiên địa.
Chờ thông đạo bí cảnh có xu hướng ổn định, Lâm Uyên mới ôm eo Tễ Nguyệt, nhàn nhã tiến vào Trụy Tiên bí cảnh.
Vừa đi vào, đã có một cỗ linh khí tinh khiết tranh nhau xông vào trong cơ thể, tiên vụ trước mắt lượn lờ, tùy ý có thể thấy được thiên tài địa bảo. Trách không được Trụy Tiên bí cảnh nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tiến vào đều là tu sĩ phân thần kỳ cũng tử vong đông đảo, lại vẫn như cũ không ngăn được chúng tu sĩ nhắm mắt làm ngơ.
Tễ Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thán nói: "Quả nhiên giống như tiên cảnh. Đáng tiếc Trụy Tiên là nơi ngay cả tiên nhân cũng phải ngã xuống, nguy hiểm khẳng định không nhỏ."
"Bất quá chỉ là một mảnh vụn, trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã không còn hiểm yếu cùng tài nguyên như lúc trước, chỉ có hư danh."
Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt nhàn nhã đi bộ, chuẩn xác đi về một phương hướng. Lâm Uyên thật lâu trước đây đã âm sai dương sai tới bí cảnh này, Trụy Tiên bí cảnh một vạn năm mở ra một lần, cách lần trước hắn tới lại mở thêm vài lần hắn cũng không nhớ rõ. Lúc ấy hắn bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ vô danh tiểu tốt, vô tình bị bắt làm vật huyết tế, sau đó hắn phá vỡ trận pháp. Hiểm tử cầu sinh, gặp phải kỳ ngộ trong tuyệt cảnh, bất quá đều là chuyện cũ không đáng nhắc tới mà thôi.
Lần này bọn họ đến, là vì muốn tìm hoa trang trí cho nghi lễ song tu của bọn họ. Tễ Nguyệt kiên trì muốn mình hoàn thành chuyện này, không thể tất cả mọi chuyện đều do Lâm Uyên phụ trách, còn y thì như đại gia phủi tay không quản.
Dưới sự dạy dỗ của Lâm Uyên, Tễ Nguyệt cuối cùng cũng vấp phải và mở ra một kết giới, đập vào mắt chính là một đại dương màu trắng, tầng tầng lớp lớp, vừa trắng vừa thơm, thịnh cực nhất thời, rất nhiều hoa đồ mi. Loài hoa này rất bá đạo, nơi đi qua không thấy cây khác, nhìn vào cánh đồng bên cạnh, các loại cây tuy gần hoặc xa có đường sống, đều xen lẫn trong đó, bình an vô sự, còn nó lại là một mảnh hoa trắng tinh này.
"Thoạt nhìn rất đẹp, hơn nữa cực kỳ phồn hoa."
Lâm Uyên cười cười, "Hoa này tên là đồ mi, được xưng là "mạt lộ chi mĩ", cảnh xuân tươi đẹp thắng cực."
Tễ Nguyệt nhíu mày, "Sau khi thắng cực không phải nên suy bại sao?"
"Tễ Nguyệt thập phần thông thấu, đồ mi nở, cuối cùng sẽ mất đi. Tình yêu như một con đường dài, tình cảm sâu sắc rực rỡ nhất, thịnh vượng nhất cuối cùng sẽ biến mất, được coi là loài hoa của sự ly biệt."
Tễ Nguyệt vội vàng lôi kéo Lâm Uyên đi nơi khác, "Không ổn không ổn, tuy rằng đẹp, nhưng nghi thức đạo lữ của chúng ta không cần nó. Em vẫn thích nhất là hoa cát cánh." Vốn bọn họ đến bí cảnh chính là vì lấy các loại màu sắc của hoa cát cánh, mới không cần loại vẻ đẹp cuối cùng này.
Trong Trụy Tiên bí cảnh nào có cây giống bình thường, một gốc hoa cỏ đều là giá trị liên thành, coi như là trực tiếp dùng lãng phí dược lực, cũng có thể tăng trưởng tu vi. Thế nhưng Tễ Nguyệt ở bên cạnh Lâm Uyên, kiến thức về bảo vật nhiều hơn, cho dù cầm những linh hoa linh thảo hiếm thấy này làm trang sức, trong lòng cũng một chút cũng hư không. Đem cuống hoa cát cánh hái xong bỏ vào linh giới thấy đủ số lượng rồi, mục đích tới nơi này coi như hoàn thành.
Bất quá vẫn phải chờ sau khi bí cảnh mở ra bọn họ mới có thể đi ra ngoài, Tễ Nguyệt cũng không vội, coi như là tuần trăng mật trước hôn nhân.
"Những người đó thật sự là buồn cười, thật sự coi ngài là người có phẩm vị thấp, không hề kén chọn, nhìn bộ dáng hèn mọn của bọn họ chỉ sợ bị ngài coi trọng, cũng không tìm một tấm gương nhìn xem mình một chút. Nếu ngài thật sự dễ dàng bị đắc thủ, em còn cần đuổi theo vất vả như vậy. A" một tiếng "A" như lời trào phúng dành cho những tu sĩ tự cho là đúng.
Tễ Nguyệt nói đầy căm phẫn, Lâm Uyên chỉ cần nghiêm túc gật đầu đồng ý là được, "Bản tôn là loại thiên tử kiêu tử gì, ngàn vạn túi da nào mà chưa từng thấy qua, cũng chỉ có một Tễ Nguyệt làm ta động lòng, mang theo."
Tễ Nguyệt trong lòng vui vẻ, đưa tay nắm lấy tay Lâm Uyên, cũng không ghét bỏ động tác nương pháo này.
Phía trước xuất hiện linh lực đánh nhau, Tễ Nguyệt vốn không thèm để ý, tính toán nhìn một chút sau đó đi nơi khác chơi, kết quả lại thấy được y bào quen thuộc. Có mấy đám người đang đánh nhau, xem trang phục, có mấy phái là một phe, đang vây công Thượng Huyền Tông.
Tễ Nguyệt trong lòng có chút phức tạp, y xuất thân từ Thượng Huyền Tông, tuy rằng y tự mình thoát ly tông phái, lúc xử lý phản đồ đối với y vây truy đổ sát, nhưng y cũng tổn hại danh dự của Thượng Huyền tông, làm cho Thượng Huyền Tông bị các tông phái khác chê bai, ân oán thị phi khó có thể phân biệt rõ ràng. Nhưng chung quy vẫn có chút tình ngĩa. Nếu đã gặp được, y muốn thuận tay cứu một phen.
Tễ Nguyệt nhìn về phía Lâm Uyên.
Ánh mắt ướt sũng nhìn Lâm Uyên làm hắn muốn lấy tay sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, "Em muốn làm cái gì đều tùy em, có ta ở đây."
Tễ Nguyệt nở nụ cười, tiến lên hôn một cái mới xoay người đi tới.
"Náo nhiệt như vậy." Tễ Nguyệt một cái kiếm khí đi qua, chỉ là đánh ở bên chân đối phương, mấy vị tu sĩ trước tiên phản ứng không kịp bị dư ba quét tới, rất nhiều người bị hộc máu đồng loạt lui về phía sau. Tễ Nguyệt trong lòng líu lưỡi, cũng bị hoảng sợ, tu vi của y cũng không cao như vậy, bất quá y sẽ cáo mượn oai hùm, dùng đao của Lâm Uyên như kiếm mà sử dụng, mượn uy thế của Lâm Uyên. Cổ đao trong tay phát ra tiếng ong ong, lộ ra ý tứ ủy khuất.
Tễ Nguyệt làm một bộ thế ngoại cao nhân, đối với những tu sĩ Thượng Huyền Tông đang che miệng vết thương hoặc đề phòng hoặc chữa thương liếc mắt một cái, tiện tay vung xuống mấy bình thánh dược chữa thương, liền biến mất không thấy, kéo đủ một thanh uy phong thần bí cao nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!