Chương 19: Chặn Tay Học Tỷ

- Sẽ không muốn nói -

Trâu Huy nhìn thấy Hứa Hiện ôm theo một túi thuốc lớn trở về lớp học, cậu ta oán khí đầy mình nhìn về phía Hứa Hiện.

Có tiền mua thuốc!

Lại không có tiền cho cậu ta! Đúng là ác bá!

Tầm tan học buổi chiều, Hứa Hiện cầm theo cặp sách, thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi nhét thuốc vào bên trong, giáo viên vừa cho tan học cô liền đeo cặp sách rồi chạy nhanh về phía cổng trường.

Cô vừa chạy vừa thở hồng hộc, phi đến trước cổng trường học, Hứa Hiện kéo dài hơi, lau khô mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán.

Hứa Hiện tìm một nơi không mấy thu hút sự chú ý của mọi người rồi trốn ở phía sau.

Tiếu Giang không muốn nói chuyện với cô lại còn trốn tránh cô, vậy thì cô dám chắc chắc, Tiếu Giang đã nghe thấy mấy lời Lý Như Nguyệt nói rồi.

Hứa Hiện cảm thấy mình cố gắng nhiều ngày như vậy cũng không thể vì một câu của Lý Như Nguyệt làm hỏng được, vậy mà Tiếu Giang lại trốn tránh cô, nếu thế cô phải bám lấy anh mới được.

Tiếu Giang đi đâu, cô sẽ đi tới nơi đó.

Đám người của trường cao trung lục tục đi về phía cổng trường, hai mắt của Hứa Hiện không dám nháy một cái, nhìn chằm chằm tới lui trong đám người để tìm kiếm bóng dáng của Tiếu Giang.

Trông thấy dáng người khá cao không nói lời nào đang đứng bên cạnh Phó Hoài Nam, một mình Tiếu Giang đang nghịch điện thoại di động.

Hứa Hiện cấp tốc chạy qua, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai giữ chặt lấy tay Tiếu Giang.

Anh Tiếu Giang!

Hứa Hiện giơ lên khuôn mặt sáng rực, đón ánh nắng cười ấm áp, ánh mắt của cô tràn ngập ý cười liều mạng theo sát Tiếu Giang, nói:

"Ánh Tiếu Giang, em đánh nhau với bạn học rồi! Cậu là con trai mà vẫn bị em cào tới máu me đầy mặt! Anh Tiếu Giang, anh nói xem em có lợi hại hay không?"

Tiếu Giang vô thức quét mắt nhìn về phía gương mặt của Hứa Hiện, thấy không nghiêm trọng như trong dự đoán anh liền thu tay lại tiếp tục nghịch điện thoại, cũng không thèm để ý tới Hứa Hiện nữa.

Hứa Hiện cũng không để ý, cô cố gắng nghĩ thêm chủ đề:

"Anh Tiếu Giang, có phải học sinh cấp ba đều phải sống rất cực khổ đúng không? Em nghe người ta nói, mấy học sinh cấp ba cả ngày đều ở trong lớp làm đề, cơ thể rất dễ gầy gò, anh Tiếu Giang, về sau mỗi sáng em đều mang sữa bò tới cho anh, có được không?"

Tiếu Giang hạ thấp con mắt quét tới bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh, thấy Hứa Hiện đi lại vất vả, anh thả chậm bước chân để cô có thể đuổi kịp.

Hứa Hiện đi theo bên cạnh Tiếu Giang, nhe răng cười ngây ngô, nói:

"Anh Tiếu Giang, vì sao anh lại không nói chuyện với em?"

Tiếu Giang đối với cô vẫn vô cùng xa cách, Hứa Hiện bèn lắc tay anh, làm nũng nói:

"Anh Tiếu Giang, anh nói chuyện một lát với em được không?"

Tiếu Giang nghiêng đầu đi chỗ khác, phớt lờ cô.

Hứa Hiện lại lắc lư đi đến trước mặt anh, cô truy tìm tầm mắt của Tiếu Giang, tay nhỏ trượt từ trên tay Tiếu Giang xuống, dắt bàn tay thon dài, trắng nõn của anh.

Cô dùng hai tay nắm lấy những ngón tay sạch sẽ của Tiếu Giang, đùa nghịch nói:

"Anh Tiếu Giang, tay của anh đẹp quá!"

Hứa Hiện thả tay Tiếu Giang ra, giơ bàn tay đen như mực của mình lên, nản lòng nói:

"Vì cái gì mà ngón tay của em lại xấu như vậy cơ chứ, lại còn vừa ngắn vừa đen, một chút cũng thấy rất khó coi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!