Editor: Linh
Ôn Ly mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ Tam Hoàng từ một con chó đất biến thành một con chó to lớn, đầu lưỡi ẩm ướt cứ mãi liếm lên mặt nàng, cuối cùng thế nhưng trực tiếp đưa đầu lưỡi tiến vào.
Ôn Ly ngẩn người, khi Tam Hoàng liếm nàng sẽ không thè lưỡi, lúc liếm nàng mà duỗi đầu lưỡi thì chỉ có một. Ưm… Ôn Ly rầm rì hai tiếng, có chút cố hết sức mở mắt, quả nhiên thấy mặt Vệ Anh.
Ly Nhi…. Vệ Anh hoàn toàn không có xấu hổ nên có sau khi bị bắt quả tang hôn trộm, hắn chậm chí còn quyến luyến khẽ liếm khóe miệng Ôn Ly,
"Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi…."
Giọng Vệ Anh nghe ra có chút mất tiếng, còn có chút mệt mỏi. Ôn Ly muốn duỗi tay chạm vào mặt hắn, nhưng tay giống như nặng ngàn kim, nàng cố hết sức cũng không nhúc nhích nổi. Sau đó Ôn Ly buông tha, nằm trên giường không động đậy.
Vệ Anh cầm lấy bàn tay nàng, dè dặt cẩn trọng đưa đến bên miệng, mềm nhẹ đặt xuống một nụ hôn,
"Ly Nhi… Nàng đã ngủ ba ngày rồi…. Nếu nàng lại không tỉnh, ta thật sự không biết phải làm gì nữa…."
Ôn Ly hơi giật mình, nàng vậy mà đã ngủ lâu như vậy sao? Nhìn Vệ Anh vẻ mặt mỏi mệt, trái tim Ôn Ly thấy đau,
"Chàng cứ trông ta không nghỉ như vậy suốt à?"
Vệ Anh lắc lắc đầu, Ta không sao.
Ôn Ly hôn mê ba ngày, hắn liền canh giữ bên giường ba ngày, giọt nước chưa uống, thân thể từ lâu đã suy sụp đến cực hạn. Nhưng Ôn Ly một ngày chưa tỉnh, lòng hắn thấp thỏm một ngày không yên. Vén tóc đen trước trán Ôn Ly ra, ngón tay cái Vệ Anh tỉ mỉ vuốt ve trán Ôn Ly,
"Nàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Ôn Ly cảm nhận một chút, cảm thấy trừ rất mệt ra thì không còn chỗ nào đặc biệt không thoải mái liền lắc lắc đầu. Chờ lắc đầu xong rồi, nàng mới phát hiện chính mình bỏ quên một chuyện, Con không sao chứ?
Tay nắm tay Ôn Ly lập tức cứng đờ.
Ôn Ly thấy sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm của Vệ Anh, trong lòng không hiểu hoảng hốt, Đứa nhỏ sao rồi?
Khóe miệng Vệ Anh mím thành một đường thẳng, bàn tay nắm lấy tay Ôn Ly không ngừng tăng mạnh lực đạo. Tay Ôn Ly bị Vệ Anh nắm đau cũng không rút tay ra khỏi tay hắn, mà là nắm lại ngón tay lạnh lẽo của Vệ Anh, nhẹ giọng gọi: Vệ Anh.
Trái tim Vệ Anh đau nhức, tuy rằng chỉ hai chữ đơn giản, nhưng mỗi lần Ôn Ly kêu tên hắn, luôn có thể dễ dàng tác động đến nội tâm hắn.
Ly Nhi….. Vệ Anh cúi đầu, giọng nói như là cố nặn từ cổ họng ra, khô ráp lại khàn khàn,
"Con của chúng ta…. Mất rồi…."
Ôn Ly mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được lời của Vệ Anh là có ý gì.
Hai tay Vệ Anh sít sao nắm chặt lấy hai tay Ôn Ly, tựa như là muốn dùng hai bàn tay lạnh lẽo của mình hâm nóng bàn tay Ôn Ly.
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta… Thật xin lỗi."
Ôn Ly đột nhiên khóc lên, nước mắt ào ạt rơi xuống. Nếu nàng không đi ra sân tản bộ thì sẽ không gặp được mấy Hồ cơ kia, cũng sẽ không chạy vào trong viện đánh nhau với mấy người khác. Rõ ràng Vệ Anh đã dặn nàng phải ở trong phòng đợi, nhưng vì sao nàng lại không nghe chứ?
Ôn Ly càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng cảm thấy đều là lỗi của mình, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Nhìn nước mắt trào ra từ trong mắt Ôn Ly, Vệ Anh cảm thấy nước mắt đó như khoét vào lòng hắn, đau đến độ không thở nổi.
Hắn đặt môi lên liếm đi tất cả nước mắt trên mặt Ôn Ly, hương vị mặn chát trên đầu lưỡi truyền đến trong lòng, làm trái tim hắn cũng đau theo,
"Ly Nhi, không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt hai người."
Là một nam nhân, hắn ngay cả thê tử và đứa nhỏ của chính mình cũng không bảo vệ được, đây là thất bại lớn nhất của hắn. Hắn thề, hắn tuyệt sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!