Chương 22: Kỹ năng mới

Editor: Linh

Con ngươi Vệ Anh tựa như hắc thạch, hấp thụ toàn bộ lực chú ý của Ôn Ly, ngay cả hô hấp cũng suýt quên luôn.

Ôn Ly đột nhiên có chút hối hận, người hoàng thất trời sinh vốn đa nghi, cẩn thận, thận trọng. Huống hồ Vệ Anh còn là người bài ngoại (bài xích những gì không quen) và khuyết thiếu cảm giác an toàn, vừa rồi cái vấn đề đó, rất dễ bị hắn hiểu lầm thành dùng tâm kín đáo.

Chẳng lẽ tín nhiệm mà nàng thật vất vả mới tạo nên, cứ vậy mà mất đi hay sao?

Giống như cảm nhận được người bên dưới bất an, khóe miệng Vệ Anh gợi lên một đường cong ôn nhu. Hắn nhìn Ôn Ly dưới thân, mặt mày tràn đầy là nhu tình,

"Ly nhi, nàng muốn làm Hoàng hậu không?"

Trong mắt Ôn Ly xẹt qua chút kinh ngạc, trong lòng cũng mạnh thở phào một hơi. Nàng vừa rồi hình như quên mất một điều.

Người như Vệ Anh, một khi nhận định ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Ôn Ly đặt tay lên eo Vệ Anh, độ ấm từ lòng bàn tay nàng từ phần eo chảy xuôi vào trong lòng, làm cả người Vệ Anh đều ấm lên.

Nàng cười nhìn người bên trên, giọng ngọt ngào tựa như mật đường,

"Ta chỉ muốn làm Hoàng hậu của chàng."

Vệ Anh giật mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào mê người của Ôn Ly: Như nàng mong muốn.

Nụ hôn này vô cùng triền miên, Ôn Ly kinh ngạc phát hiện so trên phương diện hô hấp, nàng vậy mà lại thua bởi Vệ Anh!

Ý thức được nếu không dừng lại có lẽ người dưới thân sẽ bị nghẹt thở, Vệ Anh thế mới lưu luyến rời khỏi đôi môi ấm áp của Ôn Ly.

Vệ Anh nhìn người mặt đỏ ửng đang nằm dưới thân mình, ý cười trong mắt tràn đầy cả ra ngoài,

"Ly nhi, có lẽ nàng phải học cách thở khi hôn."

Ôn Ly: …..

Hóa ra không phải nàng thua trên phương diện hô hấp, mà là trên phương diện kỹ năng!

#Kỹ năng mới get#

Nhéo nhéo khuôn mặt đỏ như quả cà chua của Ôn Ly, Vệ Anh thế mới đứng lên khỏi thân thể nàng. Giúp Ôn Ly chỉnh lại quần áo, bản thân Vệ Anh cũng mặc áo khoác vào,

"Hôm nay nàng nghỉ ngơi nhiều vào, bữa tối ta sẽ đến."

Dạ. Ôn Ly vốn định nhu thuận gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nói,

"Thái tử một khi được sắc lập sẽ không dễ dàng bị phế truất."

Bởi vì Hoàng thượng rất rõ ràng, phế Thái tử sẽ làm lòng người chua xót thế nào.

Vệ Anh im lặng một lát, thấp giọng nói:

"Nếu Thái tử mưu phản thì sao?"

Ôn Ly sửng sốt, nếu đã là Thái tử thì chỉ còn cách ngôi vị Hoàng đế một bước xa, cần gì phải chờ không kịp mà mưu phản chứ?

Phàm là một vị Thái tử đức trí thể mỹ phát triển cân đối, nhất định sẽ không làm chuyện tự đi tìm đường chết như vậy.

"Thái tử sao lại muốn mưu phản?"

Ôn Ly hỏi ra tiếng lòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!