Chương 1145: Thiên kiếp

– Không… Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Hắc Ám Ma Chủ phát ra tiếng rống giận kinh thiên, hắn quả thật không cam lòng, đường đường một đời Thần linh lại lọt vào trong một cỗ thi thể, bị nhốt trăm vạn năm còn không nói, còn vì vậy mà ngã xuống!

Ầm!

Chu Hằng đánh tới một quyền, nện lên ngực Hắc Ám Ma Chủ, lực lượng pháp tắc khủng bố lưu chuyển, trên người Hắc Ám Ma Chủ lập tức phát ra những đạo hào quang, hết sức chói mắt.

Sau đó, những ánh sáng này trở nên cháy bỏng, thân thể Hắc Ám Ma Chủ cũng nổ tan thành nhiều mảnh.

Âm Ảnh Tử Linh điên cuồng nhào lên, nháy mắt ăn sạch những phần thịt thừa. Bọn chúng cũng không nhìn tới Chu Hằng, ồ ạt phóng lên trên Ma Hải.

Lỗ hổng thiên địa vừa mở ra, tốc độ mở rộng của Ma Hải tăng vọt cả ngàn, cả triệu lần, hơn nữa căn bản không thể đảo ngược.

Chu Hằng đứng thẳng như gốc cây cổ thụ, nhưng thần thức của hắn lại thông qua hố đen duy nhất không ngừng thu lấy thủy tinh tím… Hắn phải thừa dịp còn thời gian mà ra sức lấy nhiều một chút, bằng không thi thể Thần Vương sụp đổ, mọi thứ đều hóa thành tro.

Chậm một chút nữa, cho mình thêm một chút thời gian!

Một tháng sau, bỗng nhiên Chu Hằng mở mắt, tay phải vung lên phía trước, xuất hiện một cánh cửa ánh sáng. Hắn nhấc chân bước vào, cửa ánh sáng nháy mắt đóng lại, vào lúc này, toàn bộ Minh giới đã hoàn toàn bị Ma Hải chiếm cứ.

Vù! Thân hình Chu Hằng lóe lên, đã xuất hiện ở một nơi xa lạ, đây là một tòa cung điện to lớn, hắn đang đứng dưới một cái vương tọa. Còn bên trên là một nam nhân thần uy lẫm liệt, tràn đầy khí phách bá đạo thiên hạ!

Đã chết rồi!

Đây là vị Thần Vương kia!

Chu Hằng có thể cảm giác được, chỉ là một luồng khí tức đã có thể chấn mình thành bụi phấn, nhưng bởi vì giữa hai người có quan hệ truyền thừa nhất mạch, có chút giống cha và con, cho nên khí tức Thần Vương sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hùng mạnh, nhưng không hề tổn thương tới hắn.

Trong lúc hắn quan sát, thi thể Thần Vương đang mục nát!

Trên đời này không có thứ gì là không mục nát, ngay cả di thể Thần Vương cũng không được. Tuy rằng đã tồn tại không biết bao nhiêu tỷ tỷ năm, nhưng cuối cùng cũng phải trở về trời đất.

Oành! Một đạo dao động xẹt qua, thi thể Thần Vương hoàn toàn hóa thành mảnh vụn, bay đi theo gió.

Di thể Thần Vương hoàn toàn mất đi, mảnh tiểu thế giới kia cũng hoàn toàn biến mất.

Nơi này là Thần Giới, thế giới chân chính!

ads

Chu Hằng nhắm mắt cảm ứng, trong không gian có pháp tắc sôi động, sống động như có được sinh mệnh.

Đây mới là đại đạo hoàn chỉnh!

Hắn cảm ứng một hồi, bỗng nhiên nhớ tới, lần lượt thả đám người Hoặc Thiên ở nội thế giới đi ra ngoài.

– Đây là chỗ nào?

– Pháp tắc thật hoàn hảo, linh khí quá tràn đầy!

– Nhất định nơi này là Thần Giới!

– Trời ạ, cuối cùng chúng ta thoát được Ma Hải uy hiếp!

– Chu Hằng, Hắc Ám Ma Chủ đâu? Hoặc Thiên đi tới cạnh Chu Hằng, hỏi.

– Chết rồi! Chu Hằng kể lại chuyện đã xảy ra, mọi người nghe xong không khỏi cảm khái, đường đường một vị Hư Thần lại rơi xuống kết cục này.

– Ở trong này, ta có thể thành Thánh… Không, ta có thể trở thành Hư Thần! Hồng Nguyệt đứng ở bên kia Chu Hằng cũng nói.

Chu Hằng gật đầu, đây mới thật là đại thế giới, không như tiểu thế giới thiếu khuyết pháp tắc cùng ý chí thiên địa áp chế, Thánh nhân, hay là Ngụy Thần, sẽ không phải điểm tu luyện cuối cùng của sinh linh. Bọn họ có thể trèo lên đỉnh cao hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!