Tu vi của hai nữ tử kia chắc là dưới Luyện Khí đỉnh phong, giọng nói của họ truyền vào tai Mị Lục cực kì rõ ràng.
Khi nghe thấy mấy chữ "Thiếu gia Hộc Luật gia", Mị Lục thoáng sững lại, theo phản xạ quay đầu nhìn Hộc Luật Yển sau lưng.
Y phát hiện Hộc Luật Yển cũng hơi nghiêng đầu về phía hai nữ tử nọ, không rõ có nghe thấy gì không.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hộc Luật Yển đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay Mị Lục.
Hộc Luật Yển dùng sức rất mạnh, như thể muốn bóp nát cổ tay Mị Lục vậy.
Mị Lục lập tức tái mặt, định giãy ra, ai ngờ Hộc Luật Yển lại càng siết chặt năm ngón tay hơn, thậm chí còn áp cả người mình lên người y.
Lúc này, hai nữ tử kia cùng bà chủ tiệm đi đằng trước đều nhận ra điều khác thường, đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Mị Lục muốn vùng ra, nhưng lại không muốn làm quá lộ liễu trước mặt họ, đành nghiến răng cố nhịn cơn đau nơi cổ tay.
Ngay sau đó, y nếm được vị tanh ngọt của máu lan trong khoang miệng.
Ánh mắt bà chủ tiệm lướt qua khuôn mặt bị bọc kín của Hộc Luật Yển, rồi dừng trên nửa khuôn mặt lộ ra của Mị Lục.
Dù y chỉ để lộ đôi mắt, bà chủ vẫn nhạy bén nhận ra điều gì đó, bèn hỏi với vẻ quan tâm: "Vị tiểu công tử này có chỗ nào không khỏe à?"
"Ta không sao." Mị Lục khẽ lắc đầu, khách sáo nói, "Làm phiền bà chủ tiếp tục dẫn đường."
Bà chủ thấy vậy cũng không hỏi thêm, thu lại ánh mắt.
Đợi họ đi xa, hai nữ tử chọn vải mới lặng lẽ trao đổi ánh nhìn.
Có những lời không cần nói ra cũng tự hiểu với nhau.
Người bên ngoài ngày càng kỳ quái, tính tình kỳ quái không nói, ngay cả cách ăn mặc cũng chẳng giống ai.
Nhất là kẻ phía sau, đến đôi mắt cũng che kín, không biết đi đường kiểu gì, chẳng lẽ mặt mũi thực sự không dám gặp người?
Hai người nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, tiếp tục bàn luận chủ đề vừa rồi trong lúc chọn vải.
"Nói đi cũng phải nói lại, thiếu gia Hộc Luật gia vừa qua sinh thần, cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân rồi nhỉ? Hắn và Tuệ Tuệ quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, đáng lẽ sớm nên định thân rồi."
"Đúng vậy, cũng may Tuệ Tuệ kiên nhẫn chờ, đợi suốt mười năm trời, đổi lại ta thì chịu không nổi."
"Chưa chắc đâu, thiếu gia Hộc Luật gia là rồng phượng trong loài người, không chỉ tài mạo song toàn, mà còn là người thừa kế duy nhất của Hộc Luật gia. Quan trọng hơn, hắn là Hỏa linh căn hiếm có trong tu chân giới, chưa đầy mười bốn tuổi đã sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ. Nếu là người như vậy, ngươi có chờ không?"
"Hừm—" Nữ tử nọ tỏ vẻ do dự, rồi dứt khoát gật đầu, "Đương nhiên phải chờ rồi, ta đâu có ngốc? Một nam tử tốt như vậy sao có thể nhường cho người khác?"
"Hahahaha! Ta biết ngay ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo mà!"
"Hừ! Ngươi dám nói ngươi không thế không?"
Hai người cười rộ lên.
Cười đùa một lúc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì.
"Đúng rồi, Tuệ Tuệ vẫn ở khách đ**m nhỉ? Hay chúng ta chọn giúp nàng một đoạn vải?"
"Nàng vừa rồi thấy không khỏe, ta bảo nàng nghỉ ngơi rồi, chúng ta cứ chọn giúp nàng đi."
"Ai, sức khỏe của Tuệ Tuệ ngày càng kém, hy vọng lần này đến Hộc Luật gia có thể tìm được cách giải quyết."
Ở bên kia, Mị Lục nghe vậy liền cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!